Cả người Trần LanHinh tựa hồ như chưa hồi phục khí lực, cuối cùng được hai nha hoàn dìulên xe. Minh quận vương đã an bày xe ngựa tốt cùng người hộ tống tiểuthư Võ quốc công gia về phủ.
Âu Dương Noãn bước lên xe ngựa, chỉcảm thấy bả vai đau đớn. Nàng hơi hơi nhíu chặt mày, Âu Dương Tước thânthiết hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Trái tim Âu Dương Noãn vẫncòn đập nhanh không ngừng, đè ép toàn thân máu sôi trào. Vết thươngtruyền đến từng trận đau đớn. Tuy nhiên, trên mặt vẫn tươi cười nhưthường. Chỉ là bây giờ trăng đã lên cao, chiếu lên bóng dáng của nàng,cũng chiếu vào khuôn mặt trắng bệch không còn huyết sắc. Một trận hoamắt qua đi, nhưng đầu vai vẫn còn run rẩy. Cũng may Âu Dương Tước khôngcó đặc biệt lưu tâm, chỉ cao hứng gật đầu nói: “Xe ngựa của Dung quậnchúa bị phá hỏng rồi. Chúng ta có thể ngồi xe ngựa của mình trở về. Đệđi chuẩn bị một chút!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn Âu DươngTước bước nhanh về phía trước. Âu Dương Noãn vừa muốn cất bước lại độtnhiên thấy một tấm áo choàng màu đen trùm từ đầu đến chân nàng, giốngnhư rơi xuống một mảnh thâm trầm trong mộng. Nàng sửng sốt, lập tứcngẩng mạnh đầu.
Tiếu Trọng Hoa giương mắt đảo qua bả vai Âu Dương Noãn: “Không hổ là Âu Dương tiểu thư. Cho dù là bị thương cũng muốn làm bộ như không có việc gì, là ngươi sợ đệ đệ lo lắng sao?”
Bị áochoàng mềm mại như màn đêm bao lấy, Âu Dương Noãn vẫn tao nhã mỉm cười:“Lần này đa tạ ngài ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099970/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.