Nói xong nàng liền xoay người bước đi, Hồng Ngọc cùng Xương Bồ nhìn nhau rồi liền bước theo.
“Quận vương, cái này….” Kim Lương đứng bên cạnh trừng mắt ngây ngốc nhìn.
Tiếu Trọng Hoa hạ quân trắng xuống thở dài nói: “Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc?”
Thế giới của Âu Dương Noãn, rất xa xôi, cũng lại vô cùng mờ mịt. Người bên ngoài ngay cả dùng hết đời người, chỉ sợ cũng khó lấy khuy nhất phương phong cảnh. Nàng làm như vậy hắn lại càng hoài nghi, nàng thực sự là người ôn nhu hay chỉ là ở trước mặt Âu Dương Tước mới biểu lộ một chút?
…..
Vừa mới đi qua núi giả, đột nhiên có một người xông đến, Âu Dương Noãn không khỏi lắp bắp kinh hãi.
“Tiểu thư không cần phải sợ! Ta là Tào Vinh!”
Âu Dương Noãn nhìn người đột nhiên xuất hiện này một cái. Hắn trông thập phần lạ mắt, tuổi cũng không lớn, tướng mạo cũng coi như tuấn tú. Nhưng ánh mắt hắn lại cố tình nhìn chằm chằm nàng, không những vậy trên nét mặt cùng đều mang theo vẻ quấn quýt si mê. Trên người là tơ lụa thượng đẳng, trên đai lưng khéo léo tinh tế lộ ra hơn mười loại trang sức lớn nhỏ, nào là ngọc bội, bảo thạch, còn có túi hương….Trên ngón tay cái đeo một cái nhẫn ngọc lớn màu xanh thẫm, thoạt nhìn rất phú quý.
“Tiểu thư đừng đi! Haizz, tiểu thư đừng sợ! Ta không phải người xấu đâu!” Thấy Âu Dương Noãn vẫn không dừng lại, hắn liền vội vàng nhảy lên đứng chắn trước mặt nàng.
“Có người xấu nào lại tự nhận mình xấu chứ?” Xương Bồ liền bước lên kéo Âu Dương Noãn ra sau lưng, bảo hộ thật cẩn thận.
“Này…” Tào Vinh có chút lúng túng, mặt đỏ bừng nhìn Âu Dương Noãn, nhất thời không nói được lời nào.
“Xương Bồ! Không được vô lễ. Tào quốc cữu không phải người xấu!” Sóng mắt Âu Dương Noãn lưu chuyển, thập phần sinh động. Tào Vinh nhìn nàng mà hai mắt sáng ngời, một chút cũng không dời được.
“Ta….ta…ta…ta…” Tào Vinh lắp bắp nửa ngày cũng không nói được câu nào. Những thứ ngày thường dùng để đối phó với những nữ tử bình thường đều dùng không được, hắn sợ dọa đến tiểu mỹ nhân trước mắt này. Âu Dương Noãn này cùng những nữ nhân kia không giống nhau, hắn nhất thời líu lưỡi không biết nên nói với nàng như thế nào.
Tào Vinh này là ấu đệ của Ngọc phi mà Thánh Thượng sủng ái nhất. Nói đến Tào gia, ở kinh đô này không ai là không biết, không ai là không hiểu. Vốn Tào Vừa chỉ là quan thất phẩm Thái Bộc tự chủ bộ, nhưng hắn lại sinh được một nữ nhi dung mạo xuất chúng, khi vừa tròn mười bốn tuổi đã trổ mã rực rỡ như một đóa hoa. Tuy rằng trong cùng ngoại trừ hoàng hậu thì đã có quý phi, trắc đã, đức phi, hiền phi tứ phi, còn có chiêu nghi, chiêu dung, chiêu ấm, sửa nghi, sửa dung, sửa ngu, sung nghi, sung dung, sung viện cửu tần. Di trữ, mỹ nhân, tài tử hai mươi bảy người. Bảo lâm, ngự nữ, thải nữ tám mươi mốt người trong cung cho hoàng đế hưởng dụng. Nhưng Ngọc phi này giỏi ca múa lại rất có tâm kế, có thể vượt qua mỹ nhân như mây trong hậu cung để trổ hết tài năng, trở thành người mà Thánh Thượng sủng ái nhất mấy năm gần đây.
Một tài tử nho nhỏ liền một lúc được phong thành Ngọc phi, Tào gia cũng theo đó một bước lên trời, từ một quan viên bình thường biến thành quốc trượng. Còn về phần đệ đệ Tào Vinh này của Ngọc phi, Âu Dương Noãn thế nhưng lại có vài phần quen thuộc. Kiếp trước hắn vừa ý Âu Dương Khả, tìm mọi cách để lấy nàng ta, nhưng Âu Dương Khả lại chỉ muốn gả vào Tô gia nên mới dẫn đến những tai họa liên tiếp về sau. Lúc này nhìn thấy Tào Vinh, Âu Dương Noãn không khỏi có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Ngoài dự liệu, Tào Vinh đột nhiên quỳ mạnh xuống: “Tiểu thư, Tào Vinh đối với tiểu thư nhất kiến chung tình. Quyết định ngoài nàng ra thì đời này sẽ không cưới ai khác, vạn mong tiểu thư thành toàn cho tâm ý lần này của ta. Tào Vinh xin thề với trời nếu như lấy tiểu thư ta sẽ không bao giờ đi hoa hàm liễu hạng. Không, là không bao giờ tầm hoa vấn liễu nữa….Về sau ta nhất định toàn tâm toàn ý với tiểu thư….”
Dù sớm biết hắn là kẻ háo sắc nhưng Âu Dương Noãn vẫn bị hành động này làm cho sửng sốt. Trong ấn tượng của nàng, người này bất quá chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, ai ngờ hắn lại không biết xấu hổ như vậy. Nghe nói Tào Vừa vào tuổi trung niên mới sinh được một nam tử là hắn nên rất chiều chuộng sủng ái, hắn muốn gì đều được. Cho nên hắn mới vô pháp vô thiên đến mức độ này, gia pháp Tào gia quả thực đúng như lời đồn trong kinh đô. Đúng là quá sức tưởng tượng.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ trừng mắt khó tin. Trong yến hội hôm nay đã thấy được không ít người quyền quý. Cho dù là Lỗ vương Thế tử cũng chỉ dám ôm bàn cờ mời tiểu thư chơi một ván, ngay cả một câu nói hâm mộ cũng không dám. Trên đời này còn có người vô lễ như Tào Vinh sao?
Khóe miệng Âu Dương Noãn nhếch lên châm chọc, nói: “Tào công tử cảm thấy Âu Dương Noãn mỹ mạo sao?”
Tào Vinh liên tục gật đầu, nói: “Âu Dương tiểu thư tất nhiên là mỹ mạo, trong lòng Tào Vinh thập phần ái mộ!”
Âu Dương Noãn liền cười, nụ cười của nàng như nắng sớm mai, nhưng lại mang theo một tia lãnh ý. Tào Vinh gần trong gang tấc căn bản lại không nhìn ra, trên mặt chỉ lộ ra thần sắc càng thêm si mê.
“Tào công tử thấy ta còn nói như thế. Nếu như thấy được muội muội của ta không biết còn vui mừng như thế nào?” Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói, giống như thở dài lại như cảm khái.
“Đúng vậy! Ta còn có một vị muội muội như hoa như ngọc, ta so với muội ấy căn bản không mỹ mạo bằng. Chỉ là thân thể muội ấy có chút yếu ớt nên lần này không thể cùng tới!”
Hoa đào như lửa, chiếu rọi đôi mắt Âu Dương Noãn làm khuôn mặt vốn thanh lệ của nàng lại tăng thêm mấy phần ôn nhu quyến rũ. Tào Vinh nhìn đến ngây người, ngơ ngẩn nói: “So với tiểu thư còn mỹ mạo hơn?”
“Đương nhiên! Nếu có cơ hội lần sau ta nhất định sẽ giới thiệu với công tử!” Âu Dương Noãn mỉm cười thong dong, lại không một ai biết lúc nhìn thấy Tào Vinh nội tâm bỗng trỗi dậy một cổ lửa giận phẫn uất hừng hực thiêu đốt.
Tào Vinh vui vẻ ra mặt, liên tục nói: “Được! Được! Tiểu thư nhất định không được quên lời nói hôm nay. Nhất định phải giới thiệu muội muội tiểu thư với ta!”
Nói xong hắn liền tiến lên muốn nắm lấy tay Âu Dương Noãn, nàng liền nhanh chóng lui về phía sau. Lúc này chợt nghe một một đạo âm thanh vang lên sau lưng: “Nhìn không ra Tào công tử lại thâm tình như vậy. Ở trên yến hội liền khẩn cấp như thế a!”
“Người nào lại rảnh rỗi dám đi quản việc của ta?”
Tào Vinh vừa mới dứt lời, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nam tử đang mỉm cười nhìn hắn chính là Tiếu Thiên Diệp. Cho dù Tào Vinh có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám đắc tội với hoàng thất, nhất là Tần vương phủ lại có thực lực hùng hậu như vậy trong hoàng tộc. Ngọc phi từng cảnh cáo hắn rất nhiều lần, ai đều có thể chọc, duy chỉ có Yến vương phủ cùng Tần vương phủ là vạn lần không được đắc tội. Thế nhưng trước mặt mỹ nhân, hắn lại không muốn tỏ ra vẻ khiếp sợ nên liền lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Đang lúc không biết phải làm sao cho phải thì lại nghe Tiếu Thiên Diệp nhẹ nhàng cười: “Tào thiếu gia! Lần trước gặp Ngọc phi ngươi cũng liền nói như vậy với Dung quận chúa. Ngươi quên Thái Hậu đã trói ngươi lại, nói ngươi có hành vi phóng đãng, ngôn hành vô pháp vô thiên, phạt ngươi đóng cửa suy ngẫm trăm ngày rồi sao? Như thế nào lại vẫn chứng nào tật nấy?”
Tiếu Thiên Diệp như có như không nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, giống như đang nói với nàng vậy. Âu Dương Noãn chỉ thản nhiên mỉm cười, xoay người rời đi. Nàng vừa đi Tào Vinh cũng liền lau mồ hôi như mưa trên trán rồi cáo lui, hắn sợ Tiếu Thiên Diệp đổi ý đem tội danh vũ nhục hoàng tộc đổ lên đầu hắn.
Âu Dương Noãn bước càng lúc càng nhanh, nhưng một tiểu cô nương như nàng làm sao so với bước chân của Tiếu Thiên Diệp. Rất nhanh hắn đã chắn trước mặt nàng, Âu Dương Noãn nhướng mày nhìn Tiếu Thiên Diệp. Trong mắt nàng Tào Vinh bất quá chỉ là một tên công tử ăn chơi lêu lổng, còn Tiếu Thiên Diệp này quả thực có thể nói là diện mục khả tăng.
(Diện mục khả tăng: mặt mày đáng ghét, ý nói chỉ nhìn mặt thôi cũng cảm thấy chán ghét)
“Thế tử! Đây là có ý gì?”
“Chậc chậc! Người ta khen ngươi mỹ mạo, ngươi lại muốn đẩy qua muội muội của ngươi. Đây rốt cuộc là hảo tâm hay vẫn là ác ý?” Khóe môi Tiếu Thiên Diệp nhếch lên, ngữ điệu lại hàm chứa sự châm chọc.
“Thế tử với ta bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, ngài hỏi nhiều như thế làm gì?”
Lời này vừa dứt, trên mặt Tiếu Thiên Diệp tuy rằng vẫn mang ý cười thản nhiên nhưng sâu trong mắt lại là vẻ âm trầm: “Bèo nước gặp nhau?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ta đã sớm nói qua, Thế tử cứ coi như ở khu vực săn bắn ngày đó chưa từng gặp qua tỷ đệ chúng ta. Như vậy Thế tử cũng yên tâm, mà ta cũng vô ưu!”
Khuôn mặt Tiếu Thiên Diệp hơi đổi sắc, hắn cúi xuống gần mặt nàng, thấp giọng nói: “Âu Dương Noãn! Vừa rồi ngươi nói với Tào Vinh những lời đó, rốt cục là có mục đích gì?”
Âu Dương Noãn lạnh lùng nói: “Ngay cả khi ta có mục đích thì lại có liên quan gì đến Tần vương Thế tử?”
Liên quan gì sao? Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp chớp động, rồi lại đột nhiên thở dài nói: “Lâu nay vẫn nghe danh Đại tiểu thư Âu Dương gia là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tú ngoại tuệ trung. Chắc là không ai biết ngươi thực chất là một tiểu hồ ly giảo hoạt, thường trốn ở một nơi bí mật gần đó chớp lấy cơ hội hành động đâu? Ta đoán là ngươi cố ý làm cho Tào Vinh này lòng tham với muội muội mình, chắc là vị Âu Dương phu nhân kia không phải là mẹ ruột của ngươi a…”
(Tú ngoại tuệ trung: xinh đẹp thông minh)
Âu Dương Noãn lập tức dừng lại, ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai lui tới mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng quay lại nhìn Tiếu Thiên Diệp, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nghe những lời này của Thế tử, người không biết còn tưởng rằng ngài cùng kế mẫu, muội muội của ta có quan hệ gì đó đặc biệt. Nếu không sao tự nhiên lại quan tâm đến bọn họ như vậy? Sau khi về ta nhất định sẽ đem những thăm hỏi cùng sự quan tâm ân cần của ngài nói với bọn họ, ta nghĩ muội muội nhất định sẽ rất cao hứng, nói không chừng còn muốn tự mình tới cửa cảm tạ cũng nên!”
“Ngươi…” Tiếu Thiên Diệp nhất thời nghẹn họng, hắn đối với những người khác trong Âu Dương gia không cần biết cũng chẳng cần quan tâm. Hắn chỉ muốn làm như thế nào Âu Dương Noãn mới chịu cúi đầu thôi. Lúc này nghe nàng nói vậy thì không khỏi cười lạnh nói tiếp: “Âu Dương đại nhân trên triều đình đang là đầu tường thảo. Âu Dương tiểu thư sớm mất mẫu thân, trong nhà lại có kế mẫu cường thế cùng muội muội lanh lợi. Chỉ sợ cuộc sống chắc cũng không dễ dàng đi?”
Âu Dương Noãn ngạc nhiên nói: “Thế tử không phải là ta, làm sao biết cuộc sống của ta không dễ dàng? Sao ngài không nghĩ ta rất vui vẻ chứ?” Thanh âm nàng không hề có chút ấm ức hay khổ sở nào, lúm đồng tiền cũng thanh lệ hơn. Giống như cuộc sống của nàng hết thảy đều mãn nguyện. Nàng nhìn thoáng qua sắc mặt của Tiếu Thiên Diệp, tươi cười lại càng sáng hơn: “Nghe nói Thế tử còn có một vị thứ huynh. Chắc là quan hệ của huynh đệ ngài rất hòa thuận hữu ái a?”
Hòa thuận? Trong kinh đô này chuyện hắn cùng Tiếu Thiên Đức thủy hỏa bất dung vốn không phải là bí mật gì. Âu Dương Noãn lại nói như vậy, chính là đang châm chọc hắn cháy nhà còn nhàn rỗi đi quản chuyện của nàng. Tiếu Thiên Diệp không giận ngược lại còn cười, nói: “Nói như vậy, tình cảnh của chúng ta cũng có vài phần tương tự a!”
Trắc phi của Tần vương Trương thị hạ sinh thứ trưởng tử, đối với địa vị Thế tử vẫn luôn như hổ rình mồi. Cung vương phi khi sinh hạ Tiếu Thiên Diệp vì khó sinh mà qua đời, Trương trắc phi mượn cớ Tiếu Thiên Diệp khắc mệnh nên nói hắn không có quyền thừa kế tước vị Thế tử.
Hiện tại có thể đoạt được vị trí này hắn cũng đã phải vượt qua không ít trở ngại chông gai, cho nên hắn là người tâm tính kiên nhẫn. Âu Dương Noãn chính là hiểu được điểm này nên mới nói, lúc này thấy ánh mắt hắn biến hóa không ngừng, trong mắt là ánh sáng lạnh lùng vô hạn. Âu Dương Noãn không hề sợ hãi, ngược lại nàng lạnh lùng nói: ”Thế tử nếu hiểu rõ được điều đó, làm gì lại muốn khó xử Noãn nhi? Hay ngài vẫn luôn ghi hận Noãn Nhi ngày đó khống chế uy hiếp ngài? Nếu Tần vương Thế tử là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, làm sao xứng là người đứng đầu nắm giữ quyền hành của Tần vương phủ?”
Tiếu Thiên Diệp lạnh mặt nhìn Âu Dương Noãn. Phụ thân xem hắn như hung thủ hại chết mẫu thân, hắn xem bản thân đúng là một sự chê cười trong cuộc đời. Cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý bất quá cũng chỉ là một hầm băng hoa lệ. Thường ngày hắn như người vô cảm, chuyên lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui. Vốn tưởng rằng bằng năng lực bản lĩnh của mình hắn dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của người khác, lại có thể mấy câu đơn giản liền chọc vào nỗi đau của đối phương làm Âu Dương Noãn tức giận đến sôi lên. Thế nhưng tình thế lại hoàn toàn thay đổi, người có thế giáp mặt chế ngự hắn dĩ nhiên lại là một tiểu cô nương. Hắn cười lạnh nói: “Âu Dương Noãn, ngươi quả nhiên là to gan!”
Vẻ mặt Âu Dương Noãn vô tội nói: “Ta chẳng qua là đang nói sự thật mà thôi. Thế tử đã đáp ứng sẽ không truy cứu việc ngày đó nữa, vậy mà hôm nay lại lật lọng. Ngài cũng biết ta không phải người lương thiện gì cho cam, cho nên hy vọng ngài cách xa ta một chút. Đừng làm gì chọc đến ta, cứ giữ một khoảng cách nhất định thì ta cũng sẽ không chọc đến Thế tử. Mỗi người đều có chuyện mà bản thân phải làm, Thế tử lo chuyện của mình, ta lo việc ta, không ai liên quan đến ai. Như vậy chẳng lẽ không tốt sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]