Tiếu Thanh Bần cười nói: “Cô cô không cần đau lòng. Lần khác con lại đền cho người một chậu!”
Đại công chúa hừ một tiếng, Tiếu Thanh Huyền xấu hổ. Thực sự không muốn thừa nhận người kia là đệ đệ của mình. Thật sự là quá mất mặt.
Tiếu Thanh Bần hận không thể bước lên hỏi Âu Dương Noãn một câu rằng tại sao trước nay nàng không thường xuất môn? Tại sao từ trước hắn chưa từng được nghe về nàng dù chỉ là một lời nói vu vơ? Tiếu Thanh Huyền chạy tới trước mặt Dung quận chúa đặt một đóa hoa đào rồi xoay người mỉm cười nói với Âu Dương Noãn: “Âu Dương tiểu thư, xá đệ đường đột! Mong tiểu thư tha thứ!” Nói xong liền kéo Tiếu Thanh Bần về chỗ.
Âu Dương Noãn kinh ngạc, không khỏi mỉm cười. Chu vương Thế tử cùng vị Duẫn quận vương này thật sự là người đơn thuần a!
Tấn vương thế tử Tiếu Lăng Phong thân mình gầy yếu, khắc mi bay xéo, trên đôi môi mỏng mang theo ý cười. Trong tay hắn cầm một đóa hoa đào nhẹ nhàng đưa cho Âu Dương Noãn, lại còn nhẹ giọng tươi cười, tựa hồ như có thâm ý. Sau khi rời đi hắn liền đứng bên cạnh Tiếu Thiên Diệp nói chuyện, hai người thế nhưng lại có chút thân thiết.
Mối quan hệ giữa Tần vương cùng Tấn vương vốn rất tốt, hai vị Thế tử cũng vì vậy mà thường xuyên qua lại. Chỉ là loại tươi cười kỳ lạ này của Tiếu Lăng Phong, rốt cuộc là có ý gì?
Trên mặt Tiếu Thanh Bần lộ ra biểu tình khinh thường: “Nham hiểm!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099960/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.