“Không cần nóng vội, vừa mới bắt đầu chỉ cần đệ có thể đảm bảo đúng tư thế. Qua được giai đoạn này, khi sự trói buộc của thiết hoàn đã là thói quen tự nhiên thì đệ có thể bỏ thiết hoàn, chuyên tâm học kỹ năng bắn cung!”
“Nhưng mà tỷ tỷ, vì sao tỷ lại đột nhiên chuẩn bị những thứ này?”
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Đệ xông vào khu vực săn bắn không phải là muốn đích thân cảm thụ sao? Tỷ tỷ hiểu được đệ muốn cái gì. Chờ đệ luyện tốt tài bắn cung, nhất định tâm nguyện sẽ được đền bù!”
Chỉ cần là điều mà Âu Dương Tước muốn, Âu Dương Noãn sẽ vì hắn mà làm tất cả. Đây là vì kiếp trước nàng nợ đứa nhỏ này, kiếp này nàng nhất định phải bảo vệ được hắn.
“Tỷ tỷ…” Ánh mắt đen láy của Âu Dương Tước tràn đầy cảm động, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
“Đại thiếu gia, không chỉ có chừng này đâu! Người nhìn bên kia xem!” Gã sai vặt xen vào nói, mãn nhãn hưng phấn.
Âu Dương Tước theo hướng tay tên kia nhìn qua, thì thấy trong viện có một con ngựa gỗ hình thái thực sinh động đang sừng sững đứng trong góc tường. Nó có chiều cao rất giống với ngựa thật. Bốn chân gỗ được chôn thật sâu trong đất. Trên lưng nó, dĩ nhiên còn có một bộ yên ngựa đầy đủ.
“Tỷ biết nhà chúng ta không có ngựa thật, chỉ là đệ nhiều thứ phải học, mỗi ngày phải ra ngoại ô để cưỡi ngựa thì quả thật không có khả năng. Nên con ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099944/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.