Tiếu Thiên Diệp không chút hoang mang cười rộ lên nói: “Có thể Đại cô không tin. Nhưng người có thể hỏi bọn thị vệ ở đây, hỏi xem vị thống lĩnh thị vệ này có từng nói qua bản thân là ai không?”
Đại công chúa cả giận nói: “Nơi này từ trên xuống dưới đều là người của ngươi. Ngươi phủ nhận, ai dám phản lại lời người?”
Trên mặt Tiếu Thiên Diệp không hề có tia bối rối, hắn thản nhiên nói: “Ở đây tuy rằng đều là người của ta. Nhưng ta lại là vãn bối của người, bọn họ thân phận địa vị thấp kém, ở trước mặt Đại công chúa, ai dám lừa dối?”
Lời hắn sắc bén như đao, từng câu lại hợp tình hợp lý. Đại công chúa không kiềm chế được tức giận, trách mắng: “Miệng lưỡi đúng là trơn tru mà! Ngươi dám làm lại không dám nhận sao? Đáng tiếc ngươi có chối cãi thế nào cũng vậy, chẳng lẽ người khác vô duyên vô cớ vu hãm cho người?”
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Thiên Diệp, nàng thực sự bội phục con người này. Nếu nói tâm ngoan thủ lạt, da mặt dày thì hắn nếu đứng thứ hai thì không có ai dám nhận thứ nhất. Lâm thị, Âu Dương Khả so với hắn chỉ như một tiểu oa nhi mà thôi. Đệ đệ vô duyên vô cớ chọc đến ngươi, đúng là chọc phải phiền toái lớn rồi.
Tiếu Thiên Diệp thần sắc lạnh nhạt nói: “Ta cũng không rõ vì sao Âu Dương tiểu thư lại vô duyên vô cớ vu oan cho ta như vậy. Hoàng cô cũng không chứng không cớ, vì sao lại đi tin người ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099940/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.