Lâm Chi Nhiễm thản nhiên nói: “Noãn biểu muội lo nghĩ nhiều rồi! Lúc nãy chẳng qua ta chỉ nói giỡn với muội một chút thôi!”
Theo như lời hắn thì hết thảy mọi chuyện phát sinh nãy giờ đều là trò đùa,chẳng qua là hắn mượn cớ để thử nàng mà thôi. Âu Dương Noãn biết vị biểu huynh này tâm cơ hơn người, trong con mắt không thể chứa một hạt cátnhưng nàng lại không nói ra, chỉ mỉm cười nói: “Làm việc luôn luôn tínhđến cái lợi hại. Ta là cháu ngoại của Đại cửu cửu, tự nhiên sẽ mongngười trường thọ trăm tuổi, như vậy tương lai Nhiễm biểu ca có thể danhchính ngôn thuận kế thừa tước vị. Thế nhưng trên đời này lại có nhữngtiểu nhân lang tâm cẩu phế, Nhiễm biểu ca tướng mạo xuất chúng, lòngmang chí lớn, sao có thể cam tâm để những tiểu nhân này dùng âm mưu thủđoạn cướp đi tước vị? Huynh hôm qua ra tay tương trợ, Noãn nhi sẽ khắcsâu trong lòng. Cổ ngữ nói ‘Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao’, đạo lý này Noãn nhi có thể hiểu được. Nói không chừng tương lại huynh sẽ cần đến sự trợ giúp của ta?”
(Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao: Trích từ bài Mộc Qua của KhổngTử: ý nói là người khác tặng ta một vật nhỏ mọn, mình sẽ báo đáp lạibằng một báu vật quý trọng.)
Lâm Chi Nhiễm nghe xong, sóng giótrong lòng chợt động, thế nhưng trên mặt lại cười nói: “Noãn nhi muộimuội, sao ta lại cảm thấy muội với trước kia không hề giống nhau!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Ngã một lần, mặc dù muội không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099925/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.