Tô phu nhân nhìn thấy nữ nhi của mình hai mắt đều đã đỏ lên, nhưng cũng chỉ có thể làm nhưkhông thấy cười nói với Lâm thị: ”Ta từ sau khi xuất giá cũng đã nhiềunăm rồi chưa trở lại kinh đô. Giang Nam mặc dù tốt nhưng chung quy cũngkhông phải quê hương của ta, không có lúc nào, ngay cả trong mộng tacũng luôn nghĩ đến kinh đô. Năm trước đại bá khuyên lão gia, nhà tachung quy cũng chỉ một gia đình phú quý, chính là cứ giữ khư khư ý niệmnày trong đầu không thể dứt ra được, vì vậy lần này liền mang theo NgọcLâu lên kinh, muốn nó học tập thành tài”
Lâm thị cười nói: ”Lờinày nói không sai, cũng đã nên trở lại sớm hơn rồi. Chỉ là phu nhân đừng quá khách khí, ta sẽ cho người đi thu dọn ba gian phòng khách bênngoài, mấy người nhà phu nhân cứ ở tạm đây đi. Nhà ta mặc dù không đượcphú quý như nhà phu nhân, nhưng tiếp đãi khách nhân thì cũng không có gì khó khăn!”
Bởi vì Âu Dương Noãn cũng không thật sự chú tâm xemkịch, lại ngồi ở không xa nên những lời hai người kia nói cũng thỉnhthoảng truyền đến tai nàng. Lúc này nàng bất giác cong khóe môi lên, Lâm thị nói như vậy đúng là quá lớn mật. Âu Dương gia từ khi nào thì đếnphiên bà ta là đương gia làm chủ, một lời cũng không thương lượng cùngLý thị đã quyết định như vậy. Chẳng lẽ bà ta xem như tổ mẫu không còn?Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lý thị nặng nề, trong ánh mắt mơ hồ có mộttia hàn ý.
Tô phu nhân cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099911/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.