Lúc này, Âu Dương Noãn cùng Âu Dương Tước đang ngồi ở ngoài hành lang sauviện nhìn hoa mai, ánh nắng ôn hòa mùa đông nhẹ chiếu lên người, mùihương hoa mai tràn ngập chop mũi, thập phần thoải mái.
Kiếp trước sau khi nàng được gả vào Tô gia, trong viện cũng trồng toàn hoa mai.Mùa đông đến, đẩy nhẹ cửa nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy được nhữngbông hoa cùng nhụy hoa xen xen, làm người ta phá lệ cảm thấy thoải mái.Khi mới gả qua, nàng vẫn còn ảo tưởng, tương lai nếu có hài tử, nàng sẽđặt một cái ghế nằm ngoài hành lang, ôm con nằm phơi nắng, ngắm biển hoa trước mắt, lại cùng ngửi mùi hoa, cuộc sống như vậy thật sảng khoái.Thế nhưng, loại cảm giác đó một ngày nàng cũng chưa từng được trải qua,gả vào Tô gia, cuộc sống vĩnh viễn chỉ có hãm hại cùng tra tấn. Nàng đến nằm mơ cũng muốn được hạnh phúc, nhưng lại bị bọn họ một tay phá nát…Âu Dương Noãn hơi hơi nhắm mắt lại.
Âu Dương Tước ngả đầu lên vai nàng, nhẹ giọng nói: ”Tỷ tỷ, sao không nói lời nào? Tỷ đang ngủ sao? Có phải tối qua ngủ không ngon?”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng nói: ”Tước Nhi, đệ xem sân này thật đẹp, tỷ cảm thấy sống như vậy thật tốt!”
Âu Dương Tước bĩu môi: ”Đệ từ nhỏ đã thấy, xem nhiều lần rồi còn khôngbiết sao? Tỷ xem hiện tại hoa mai đã nở, chờ thêm mấy ngày nữa, chỉ cầnmột trận gió thổi qua liền rơi đầy đất, tạo thành một mảng lớn. Hơn nữa, trong nhà còn có người đáng ghét, sân dù có đẹp cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099868/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.