Mất một lúc, Oản Oản mới đưa được anh đến phòng, ném anh lên giường một cách không thương tiếc, cằn nhằn mà nói " Mệt chết mất thôi, tự nhiên vác cái của nợ này... Cơ mà... Không biết điện thoại của anh ta có trên người không nhỉ?"
Nói rồi, không suy nghĩ thêm, dùng tay lần mò khắp cơ thể anh, từ túi áo cho đến túi quần nhưng vẫn không thấy " Anh ta không có điện thoại sao?"
" Oản Oản."
Giọng anh khẽ cất lên trong mơ hồ, cô nhíu mày, đưa tay tát vào mặt anh một cái vô cớ không rõ lý do, còn mắng " Gọi cái em gái anh."
Rồi bực dọc đi ra ngoài.
Vẻ mặt anh đầy ngơ ngác, đôi mắt đột nhiên mở trừng, đưa tay lên sờ vào chỗ vừa bị cô đánh, xoa xoa mà lòng đầu khó hiểu, không can tâm, giọng nói đầy ấm ức " Oản Oản, đây là cách mà cô đối xử với bệnh nhân sao?"
Oản Oản ra ngoài, thay một bồ đồ khác thoải mái hơn, lục lọi trong đồ đạc tìm kiếm thuốc hạ sốt " Kỳ lạ, mình nhớ là còn một viên cơ mà."
Rồi lại nhìn lên đồng hồ, mới đó đã 6 giờ 50 rồi, lòng cô càng bồn chồn, đi không được mà ở cũng không xong. Nội tâm đấu tranh không ngừng nghỉ, hay là ra chỗ điện thoại công cộng nhưng cô đâu biết số điện thoại của giám đốc, cũng không biết ai để giúp cô chuyển lời.
" Điên mất thôi."
Bực tiết trong lòng xong, cô cũng quyết định ở lại chăm sóc cho anh. Ngày mai lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-can-thieu-cua-lai-bao-boi/2479407/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.