" Không đâu, chắc chỉ là mơ thôi."
Cũng không biết là ngủ được bao lâu, mặt trời đã đứng bóng. Cận Thiếu muốn đánh thức Oản Oản dậy, quay qua thì bên cạnh đã không có ai. Không biết cô đã rời đi khi nào, âm thầm lặng lẽ không để lại chút dấu vết.
Cận Thiếu cười ra tiếng " Chạy cũng nhanh đấy, thế mà cũng còn đi được à?"
Rồi lại liếc mắt xuống ghế sofa, nơi có dấu vết của sự ân ái, là minh chứng cô đã là người của anh. Cơ hội thế này sao có thể bỏ qua, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ xấu xa.
Anh đi đến đống đồ dưới đất, nhặt lên con dao nhỏ, rồi quay lại khoét một cái lỗ trên ghế sofa, tấm vải đó có dính lại một chút máu.
Đúng là một kẻ lắm thủ đoạn, vô sỉ biến thái đến thượng thừa.
Khoé miệng cong lên gian xảo " Để tôi xem, em chạy thế nào?"
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Một người đàn ông nhân viên đi vào " Cận Thiếu, cho tôi xin lại kết quả kiểm tra vô sin..."
Bốp!
Còn chưa kịp nói hết câu, thì không biết từ đâu bay ra một quyển sách trúng ngay mặt xém ngã. Còn chưa kịp định thần trước mắt đã xuất hiện thêm một đống nữa, tên nhân viên giật mình khiếp sợ bị đập túi bụi vào mặt ngã ra đất.
" Ra ngoài " Giọng anh cất lên có chút bực bội.
Tên nhân viên ôm mặt tủi thân, sụt sùi lí nhí " Huhuhu... Tôi chỉ muốn lấy lại kết quả kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-can-thieu-cua-lai-bao-boi/2479343/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.