" Đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi!"
Yên An dừng xe, lên tiếng ra hiệu cho Cận Thiếu và Oản Oản.
Cũng không biết đi đến đâu, thời gian ngồi xe cũng khá lâu. Cả bốn dừng lại tại một căn nhà ngoại ô, xung quanh thưa thớt, thi thoảng lại chỉ lác đác vài ngôi nhà nhỏ, nhưng được cái không khí ở đây vô cùng thoáng đãng khác hẳn với thành phố tấp nập. Khiến người ta có cảm giác thật yên bình.
Oản Oản xuống xe, nhưng vẫn không thấy Tiểu Uyển và Yến An cùng xuống, cô nhìn hai đứa vẫn ở trên xe khó hiểu liền hỏi:
" Hai đứa không xuống sao?"
Tiểu Uyển thò cái đầu ra khỏi cửa kính xe, cười tới mức không thấy hai con mắt đâu, nhanh miệng nói: " Hai anh chị cứ yên tâm ở tạm đây. Chỗ này là nhà bà ngoại của Yến An, nhưng bà ấy mất rồi. Không sao đâu. Tụi em cần quay lại thành phố để giải quyết cái bà cô ngực lép mông vẹo kia."
" Nhưng mà..."
"Thế nhé! Xong việc em sẽ quay lại đón anh chị. Phóng viên dù có ba đầu sáu tay cũng không tìm ra được chỗ này đâu."
Còn chưa kịp nói xong câu, Tiểu Uyển đã nhanh chóng đáp lời.
Con bé chui đầu lại vào trong xe, rồi thúc dục Yến An lái xe quay trở lại, cứ như sợ Oản Oản đổi ý mà đòi về.
Chiếc xe rời đi mỗi lúc một xa, Oản Oản chỉ biết thở dài trong lòng " Chuyện của anh ta, sao con bé lại hào hứng muốn đi giải quyết thế kia?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-can-thieu-cua-lai-bao-boi/2479339/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.