" Ranh con, mở cửa mau."
Tiếng đập cửa rầm rầm, cùng với giọng nói lớn của một người đàn ông vọng vào.
Oản Oản giật bắt mình, đẩy anh ra " Có người kìa, anh mau xuống mở cửa đi."
" Ai cơ? Anh có nghe thấy gì đâu?" Cận Thiếu giả ngu, bỏ ngoài tai coi như không nghe thấy.
" Cận Thiếu, đừng giả ngây với em. Mau đi mở cửa."
Trước sự thúc dục của Oản Oản, anh có chút khó chịu, vẻ mặt bất mãn đầy tiếc nuối " Mở thì mở."
Tiếng nói của người đàn ông ấy lại vang lên đe doa: " Ranh con, không mở là không cho cưới..."
" Ba vợ! Xin mời."
Ông Lâm còn chưa kịp nói hết câu, đang hăng say đập cửa thì Cận Thiếu bất ngờ mở cửa, kèm theo đó là một nụ cười rạng rỡ đến chói loá, khuôn mặt vô sỉ không ai sánh bằng.
Ông Lâm có chút bất ngờ, liếc nhìn sau lưng thấy Oản Oản vẫn bình an, rồi lại nhìn anh với gương mặt cau có. Đưa tay kéo cổ anh xuống, hai đầu chụm vào nhau thì thầm to nhỏ như không muốn cho cô nghe thấy.
" Con gái cưng của ông đây đang mang thai, mày định làm gì đấy hả?"
" Con có làm gì đâu? Giúp cô ấy xoa bóp mà thôi."
" Thật không?"
" Con nói điêu làm chó."
" Tập sủa trước đi."1
Cận Thiếu nhìn ông Lâm "..."
Thấy hai người thân thiết như vậy, trong lòng Oản Oản nhẹ nhõm biết bao, chợt khẽ cười tủm tỉm, thầm nghĩ " Thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-can-thieu-cua-lai-bao-boi/2479311/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.