Hai năm sau.
10 giờ 15 phút tối.
" Cận Thiếu, anh đang làm gì vậy? Mau cho con đi ngủ đi."
Oản Oản đang ở trong nhà vệ sinh, cầm lên que thử thai xuất hiện hai vạch đỏ chót, mỉm cười mà nói vọng ra, nhưng vẫn không thấy anh trả lời. Thấy khó hiểu, cô mới bước chân ra ngoài phòng khách.
Đập vào trước mắt cô là hình ảnh người cha, đang ôm con ngồi trên ghế, mẫu mực tận tình dạy con tập nói.
" Papa."
Bé con đôi mắt to tròn, ngây thơ đến đáng yêu cứ nhìn anh rồi cười, miệng bặp bẹ.
" Mama."
" Papa." Anh lại nhắc lại.
Cho dù nhấn mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì bé con vẫn nhất quyết gọi " Mama" làm anh có chút ghen tỵ, ấm ức suýt khóc.
" Dạ Thần Hi, con không thể nói Papa sao?"
"Mama" rồi nhìn anh cười tít mắt ra tiếng.
Cận Thiếu bất lực, nhìn bé con mà sắp khóc tới nơi rồi.
Oản Oản đứng phía sau nhìn hai cha con mà cười thầm, nhỏ giọng " Ông xã! Từ từ bé con sẽ gọi anh là Papa thôi."
Cận Thiếu nghe thấy giọng cô thì liền buông bé con, để ngồi một mình trên ghế rồi ôm lấy cô làm nũng.
" Bảo bối! Anh muốn con gái. Con trai chúng ta ghét anh rồi huhu..."
" Không có đâu, có thể bé con hàng ngày tiếp xúc với em nhiều hơn nên mới gọi Mama đầu tiên."
" Nhưng bình thường những đứa trẻ khác câu đầu tiên sẽ là Papa, còn đứa nhóc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-can-thieu-cua-lai-bao-boi/2479307/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.