-----" Văn Mặc Huyền trừng mắt: "Có ngọt hay không, tối hôm qua nàng đã nếm thử rồi, nàng nói thử xem?""-----
Những ngày bình yên và tươi đẹp thường trôi qua rất nhanh. Đối với người hay lo nghĩ, bồi hồi giữa sự sống và cái chết như Văn Mặc Huyền, cuộc sống như bây giờ, thực sự quá tuyệt vời.
Mỗi ngày, đều có người cưng chiều, coi nàng như bảo bối, tới tối thì được kề cận trong ôn hương nhuyễn ngọc. Hai người ở bên dòng suối thơm hương hoa, ngắm nhìn bụi lau bên bờ, chốc chốc có tiếng chim tung cánh bay, quả thật như một đôi thần tiên quyến lữ.
Bởi vì nội lực gần như bị mất hết, từng vết thương bệnh cũ lớn nhỏ xưa giờ đều ập về, sức khỏe của Văn Mặc Huyền kém hơn người bình thường rất nhiều.
Tô Nhược Quân một lần nữa dặn dò phải bồi bổ, chăm sóc kỹ lưỡng, bằng không e là sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. Nhất là trước đó, phổi của nàng bị tổn thương, một khi bị cảm lạnh thì ho rất nhiều.
Cố Lưu Tích thì nóng ruột muốn chết. Bình thường luôn hận không thể dính trên người Văn Mặc Huyền, cả ngày suy nghĩ cách bồi bổ cho nàng. Sợ nàng mệt mỏi, lại sợ nàng uể oải thì càng không tốt. Bởi vậy khi được Tiêu Viễn Sơn đồng ý, Cố Lưu Tích bắt đầu cho Văn Mặc Huyền tập Lạc Già thập cửu bí quyết.
Núi Linh Nham non xanh nước biết, lại yên tĩnh trong lành, quả là một nơi thích hợp để dưỡng bệnh cho Văn Mặc Huyền. Vì thế, Cố Lưu Tích thương lượng với mấy người Tô Vọng, về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384155/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.