-----"Văn Mặc Huyền cúi đầu, nhìn người đang chôn trong ngực mình chỉ lộ một bên mặt, nỗi lo lắng, bất an trong lòng ngày một chồng chất."-----
Tiêu Viễn Sơn thấy các nàng như vậy thì thấy kỳ lạ: "Không thích à?"
Văn Mặc Huyền lấy lại tinh thần, rút kiếm ra, thuận tay múa vài chiêu. Hơi thở lãnh liệt trên thân kiếm theo đó là tỏa ra.
"Dạ không phải, kiếm này thất sự là vật tốt, quá mức quý trọng, con..."
Tiêu Viễn Sơn lắc đầu: "Cho dù kiếm tốt cỡ nào mà không gặp được đúng chủ nhân, thì cũng là một khối sắt vụng mà thôi. Kiếm này chính là ta và... Bốn mươi năm trước ta đã tìm được một khối huyền thiết tốt nhất để đúc thành, có thể nói, trong cuộc đời ta, đắc ý nhất chính là nó. Đáng tiếc, ta cũng không thể khiến nó phát huy nét rực rỡ nhất của nó. Vừa mới gặp gỡ con, liền cảm thấy con hợp với nó, tinh mỹ trác tuyệt, trầm mà không mất vẻ đẹp."
Văn Mặc Huyền nghe thấy thế, lần nữa cẩn thận nhìn thanh kiếm, trong lòng bất giác cảm thấy gần gũi. Kiếm có linh, tìm được chủ nhân thật sự, thì cảm giác tương thích, phù hợp ấy càng thêm mãnh liệt.
Thu kiếm vào vỏ, Văn Mặc Huyền khom người cúi đầu: "Cám ơn sư phụ ban thưởng kiếm!"
Tiêu Viễn Sơn nhìn qua Cố Lưu Tích, mặc dù nàng đã giấu đi vẻ kinh ngạc khi đó, nhưng trong đôi mắt vẫn còn ngẩn ngơ, nên ông hơi nhíu mày: "Mặc Huyền, bảo vệ Tích nha đầu giúp ta nhé."
Văn Mặc Huyền cũng nhìn sang Cố Lưu Tích, trịnh trọng gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384134/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.