*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-----"Làm phiền các hạ quan tâm, ta đã gả đi rồi. Dù có ác chút nữa, nàng cũng vẫn muốn."-----
Dưới giường của Lý Yên Nhiên là một phòng tối, bốn phía đều là vách sắt trơn bóng không có kẽ hở. Sau khi ba người nhảy vào, chợt thấy dưới chân lắc lư. Văn Mặc Huyền nhìn quanh, chỗ ba người đang đứng là một cái lồng bằng gỗ. Một lát sau bên tai vang tiếng rặc rặc nhẹ, lồng gỗ ngừng lại, Cố Lưu Tích nhỏ giọng nói: "Xuống đi, đừng đốt lửa lên."
Ảnh Tử nghe lời cất cây đốt lửa đi. Ba người ra khỏi lồng gỗ, sau đó tiếng dây xích xổn xoảng vang, lồng sắt từ từ đi lên.
Bên trong tiếng xổn xoảng áy, Văn Mặc Huyền lờ mờ nghe được động tĩnh khác, nhớ đến chuyện Cố Lưu Tích dặn dò không được đốt lửa, lại nhìn khoảng tối đen trên đầu: "Tích nhi, trong đây có nuôi thứ gì à?"
"Ừ, chung quanh nơi này đều là bướm đêm, trong mộ của Việt vương Doãn Thường cũng có thứ này, cực kỳ độc, nếu lỡ đốt lửa lên, sợ là sẽ chết thê thảm."
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Quả thật là thủ đoạn vô cùng."
"Nơi này có rất nhiều cơ quan, các ngươi đi theo sau ta, nhớ là đừng để mình đụng tới những thứ đó."
Trước lúc xuống đây thì Cố Lưu Tích đã dặn dò rồi, Văn Mặc Huyền không nhiều lời, căn dặn Ảnh Tử đi ở phía sau, còn mình thì cẩn thận đi chậm một bước sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384110/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.