-----"Tô Nhược Quân nhìn qua Cố Lưu Tích, trong mắt như có suy tư, cũng không nói chuyện."-----
Cố Lưu Tích lau miệng, ngước mắt nhìn nàng, nói nhẹ bâng: "Ta nói ra ý kiến của mình mà."
Văn Mặc Huyền ngẩn ngơ, sau đó vểnh khóe miệng, thở dài: "Tích nhi cũng học xấu rồi, biết ta không nỡ, cuối cùng vẫn là tự ta đi bồi tội."
Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, lại nhanh chóng che giấu, cất giọng mềm mại đầy cưng chiều: "Ngươi đó, ngày càng xấu xa. Khi dễ ta thì cũng thôi đi, khi dễ mấy người thành thật như vậy làm chi."
Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, ánh mắt hơi tối lại, giọng cũng trầm xuống, chậm rãi nói: "Cũng không phải là khi dễ, thân là Ảnh Vệ, bọn họ lại càng ngày càng có khuynh hướng làm Ảnh Tử trong bóng tối. Vốn dĩ... Họ có thể giống như người bình thường, quang minh chánh đại sinh hoạt dưới ánh mặt trời, lại bởi vì ta mà chỉ có thể sống trong im lặng."
Cố Lưu Tích giật mình, thấy nàng như vậy, trong lòng tê rần.
"Mặc Huyền."
Văn Mặc Huyền vỗ vỗ tay nàng, trên mặt hiện nét cười nhạt: "Nhiều năm qua, đều chưa từng nhìn thấy Ảnh Tử bọn họ có cảm xúc gì. Lúc trước sức khỏe của ta không tốt, không có tâm tư đi quan tâm họ. Hôm nay hết thảy đều đã dẫn ổn thỏa, sau khi hoàn thành đại sự, bọn họ cũng không cần làm Ảnh Tử của ta nữa. Ta luôn hy vọng bọn họ có thể có thật nhiều cảm xúc, để thích ứng với sinh hoạt bình thường."
Cố Lưu Tích ngắm nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384108/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.