-----"Tô Nhược Quân cũng thận trọng hơn, khẽ cau mày: "Muội muốn ta giải phong châm trong cơ thể muội?""-----
Mấy ngày nay Tô Nhược Quân nhớ nàng rất nhiều, một thân thương tích của nàng, cũng không biết đã dưỡng đỡ hơn chút nào chưa.
Ngày ấy, tuy biết Cố Lưu Tích sẽ không ra nặng tay, nhưng nàng vẫn không kiềm lòng được mà đi lo lắng. Lúc này chỉ còn lại hai người, nàng liền không hề che giấu mà nhìn Tiêu Mộng Cẩm.
Thấy sắc mặt nàng ấy dù không hồng nhuận tươi tắn, những cũng không yếu ớt cho lắm thì nàng âm thầm thở ra.
Chẳng qua, thấy nàng vẫn cứ trầm mặc, Tô Nhược Quân thở dài, sau đó cong môi, khẽ cười nói: "Trông thấy ta, không vui lắm à? Sao mà không nói gì hết vậy?"
Tiêu Mộng Cẩm ngẩng đầu, mi mắt chớp động.
"Không có." Mấp máy môi, nàng nhỏ giọng nói: "Vết thương... của ngươi thế nào rồi?"
Tô Nhược Quân cũng không đáp mà hỏi tiếp: "Không có, vậy tức là vui?"
Tiêu Mộng Cẩm: "..."
Tô Nhược Quân nhìn thấy nàng ấy ngơ ra thì tâm trạng rất tốt. Chẳng qua thu lại trêu tức trong mắt, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt đối diện, chân thành nói: "Ta rất nhớ ngươi."
Lòng Tiêu Mộng Cẩm trầm xuống, nhưng cũng không tránh ánh mắt của Tô Nhược Quân, bên tai hơi đỏ lên. Nàng nhỏ giọng nói: "Ta..."
Tô Nhược Quân không có cho nàng mở miệng, lại chân thành nói tiếp: "Ngươi không cần nhiều lời, hãy nghe ta nói đã. Lần trước ta hơi nóng nảy, nói chuyện có chút khó nghe, nên ta nói xin lỗi với ngươi. Ta hiểu ngươi chỗ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384096/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.