"Chẳng qua cũng chỉ là hai quân cờ của vận mệnh mà thôi. Đặt ở nơi nào, đều có định sẵn cả."
Phàm đã làm việc gì, thì phải làm đến cùng.
Bởi vì mấy ngày liền lui tới mở tiệc chiêu đãi, bệnh phong hàn của Sở Hoàng lại nghiêm trọng hơn, không thể không giao việc nghênh đón tiễn đưa cho thái tử Sở Thiên Minh. Lại cho vài hoàng tử đã lớn tuổi cùng phối hợp, còn mình thì lui về tẩm cung, an tâm tĩnh dưỡng.
Sở Thiên Hi rất lo lắng cho sức khỏe của phụ thân, tự mình bưng trà đút thuốc, phụng dưỡng trước giường. Ngày này, nàng đang bưng thuốc hầu hạ Sở Uy uống thuốc,.
"Hi Nhi, thật là đắng quá đi. Hôm nay phải uống nhiều như thế à?" Sở Uy nửa nằm trên giường, nhìn chén thuốc đục ngầu, mặt mày rầu rĩ thương lượng với Thiên Hi.
"Không được!" Thất công chúa cự tuyệt liền. "Thái y nói, sáng tối mỗi buổi một chén, một giọt cũng không được chừa!" Nói xong, nàng múc một muỗng thuốc, đưa tới bên miệng Sở Uy.
Sở Uy cau mày nuốt xuống đi, mở miệng nói:
"Hi nhi của ta càng ngày càng khó à nha."
"Phải là phụ hoàng càng ngày càng không hiểu chuyện mới đúng! Ngay cả Thiên Lông mười tuổi cũng biết bị bệnh phải uống thuốc, phụ hoàng như bây giờ còn không bằng một đứa trẻ nữa." Thiên Hi vừa nói, vừa tiếp tục đút thuốc cho Sở Uy. Dỗ dành khuyên nhủ liên tục, rất là kiên nhẫn.
"Ha ha, phụ hoàng già rồi......" Sở Uy cưng chiều nhìn nữ nhi, tình thương của cha trào dâng.
"Không uống thuốc mới già đi đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384084/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.