-----"Lại phát hiện sắc mặt nàng ấy xám trắng, ôm ngực, phun ra ngụm máu lớn."-----
Tô Nhược Quân nghĩ như vậy, lại phát hiện người dưới thân trầm mặc không nói. Chẳng biết tại sao, Tô Nhược Quân cảm thấy, hình như nàng ấy không vui cho lắm.
Không hiểu nàng bị sao, Tô Nhược Quân trầm ngâm hồi lâu, sau đó cười cười, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, trong mắt ta, nàng như là muội muội vậy đó."
Tiêu Mộng Cẩm dừng một chút, nét mặt có chút mất tự nhiên, sau đó lạnh nhạt nói: "Ta suy nghĩ nhiều gì chứ? Ngươi coi nàng là gì, lại chẳng có liên quan gì tới ta, nói những thứ này làm gì?"
Tô Nhược Quân tự nhiên nghe ra ý khó chịu trọng giọng điệu của nàng, nụ cười trên mặt không ngừng lan rộng. Có điều sợ người này thẹn quá hoá giận, đành vội nín cười, nói: "Ừ, ta hiểu mà. Ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi, để ngươi khỏi khó chịu."
Trên mặt Tiêu Mộng Cẩm xoát lên tầng phấn hồng, một nửa xấu hổ, một nửa là phiền muộn. Tô Nhược Quân áp sát lên lưng nàng, sự run run của việc nhịn cười, nàng cảm nhận được rõ ràng đó! Nếu không phải biết chân nàng ấy đau, nàng thật muốn quăng nữ nhân xấu bụng này đi luôn quá!
Cõng Tô Nhược Quân băng nhanh qua cánh rừng rậm rạp, thẳng đến khi tiếng gầm rú của đàn sói kia cách thật xa.
Nơi này nhiệt độ rất thấp, mà Tô Nhược Quân lại phát hiện Tiêu Mộng Cẩm đổ một thân đổ mồ hôi, dưới thân lắc lắc lư lư. Nàng tựa vào người Tiêu Mộng Cẩm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1384068/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.