*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Mặc Huyền thấy trên cổ nàng có vết máu, thần sắc trong mắt phức tạp, nếu lệch một chút thì đã lấy mạng nàng mất rồi. Đưa tay dùng khăn lau vết máu còn chưa khô đó, lông mày nhíu chặt. Dời ánh mắt đi, thì thấy vành tai đỏ chót của nàng, bên tai rõ ràng nghe được tiếng tim đập của nàng, lập tức lại cảm thấy vui vẻ, sau đó thản nhiên lui về.
Cố Lưu Tích phát giác nơi cần cổ hơi xót một chút, lúc này mới nhớ tới lúc ấy hình như bị ám khí xẹt qua, bởi vì sợ lỡ hẹn, nên không để ý nhiều, đi thẳng tới nơi này luôn. Thật vất vả thấy nàng ấy tránh ra, nàng đang muốn buông lỏng thở phào, lại nghe thấy Văn Mặc Huyền hời hợt nói một câu: "Tim ngươi đập nhanh quá."
Cố Lưu Tích chỉ cảm thấy cơn nóng vừa mới tụt xuống một nửa lại trào lên, người nọ vẫn ung dung nói tiếp: "Mặt cũng rất đỏ."
Cố Lưu Tích: "..."
Người này thực sự là Văn Mặc Huyền sao? Sao mà chẳng giống hôm qua chút nào vậy? Chẳng lẽ cũng sống lại sao?
"Là bị bệnh sao, hay là bị thương chỗ nào?" Nàng dường như không để ý dáng vẻ của Cố Lưu Tích, vẫn nghiêm túc hỏi.
"Không có, khi nãy có việc chậm trễ nên chạy quá nhanh. Mặt đỏ lên, tim đập nhanh hơn, cũng rất... rất bình thường."
Văn Mặc Huyền cũng không có hỏi là việc gì, chỉ gật đầu như hiểu rõ.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cac-chu-co-benh/1383995/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.