“A, Tịch Lục có thể chơi bóng hay không thế?”
“Dáng người cậu ta cao như vậy, vì sao chơi bóng thoạt nhìn kém thế?”
“Hoàn toàn bị Giang Ninh kia áp chế.”
“Cái gì, trường học chẳng phải là nhìn bọn họ mặt đẹp, mới có thể để cho cậu ta đi ra thi đấu sao? Chính là một cái gối thêu hoa.”
“Trời ơi, vậy không phải là sẽ thua sao?”
Tịch Lục sững sờ tại chỗ, cậu nghe thấy được toàn bộ đều nghe thấy được, giống như là máy ghi âm một lần lại một lần vang lên ở bên tai của cậu, tốc độ chạy của cậu cũng chậm lại.
Lúc Giang Ninh dẫn bóng chạy qua người Tịch Lục, thậm chí cậu không có phản ứng.
Huấn luyện viên nhìn thế không thích hợp, lập tức hô ngừng.
Cậu đi trở về còn có chút chưa tỉnh hồn lại, huấn luyện viên nói xối xả: “Tịch Lục, cậu xảy ra chuyện gì? Làm sao không yên lòng?”
Tịch Lục mím môi, “Em không có.”
Huấn luyện viên nhíu mày, nói: “Tịch Lục, kỹ thuật của cậu không được tốt lắm, lát nữa, không cần cướp bóng, cậu chỉ cần kèm chặt cầu thủ đối phương là được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện giành điểm cứ giao cho người khác đi.”
Tịch Lục im lặng.
Chân Tần đứng dậy vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Không sao, còn có hơn mười phút, chênh lệch không lớn, Tịch Lục ông đừng nóng lòng, bình tĩnh lại một chút, ông coi Giang Ninh thành tôi là được rồi, trước kia không phải ông cũng có vài lần qua tôi sao? Suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/1862772/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.