Có câu oan gia ngõ hẹp, giống như là hiện tại rõ ràng là thời gian tốt đẹp của riêng hai người, lại đột nhiên nhảy ra một cái bóng đèn lớn ——
Tịch Lục cùng Trần Giới ra khỏi rạp chiếu phim, còn chưa đi được mấy bước, đã bị một giọng nam hơi quen thuộc gọi lại.
Tịch Lục quay đầu, lại nhìn thấy Giang Ninh cùng một đám nam nữ sinh từ bên kia đi tới, Giang Ninh mặc áo sơmi màu trắng cùng quần thường màu đen, tóc cắt gọn gàng chỉnh tề, giương môi cười về phía bên này, trong mặt mày mang theo sự trưởng thành ưu nhã không hợp tuổi, hắn đứng ở trong đám người, không khó phát hiện người trong nhóm đi cùng hắn toàn bộ đều là vây quanh hắn, Giang Ninh giống như là trọng tâm của tất cả mọi người.
Hoàn toàn không giống với mình.
Tịch Lục nhớ lại cuộc sống thời trung học của mình, trừ một hai nam sinh chơi thân, cũng không có mấy người nói chuyện được, phần lớn đều là sau khi rời đi, ngay cả tên cũng không nhớ rõ, càng đừng nói là nữ sinh, trước khi sống lại, cậu không thích nữ sinh, sau khi sống lại, lại là bệnh xà tinh, cho nên nữ sinh qua lại quen thuộc cũng chỉ có mấy người.
Trước đây Trứng Lùn thường nói Tịch Lục là người sinh dâm gia, hiện tại Tịch Lục đang muốn vạch con mắt ti hí của Trứng Lùn ra để cho cậu ta thấy rõ ràng, cái gì mới thật sự là người sinh dâm gia.
Tịch Lục vẫn rất bội phục loại người luôn là trung tâm đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/1862758/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.