“Có thể giúp tôi kí tên không?”
“Chụp tấm hình có thể chứ?”
Một số người nhận ra thân phận Tịch Lục đã lấy di động, hướng về phía mặt cậu, bắt đầu chụp.
Trần Giới nhíu mày, lạnh mặt, nói với bọn họ: “Cậu ấy cũng không có đồng ý cho các người chụp ảnh thì phải?”
Cô vừa nói vừa đeo kính râm đang cầm trong tay lên cho Tịch Lục, lại trùm mũ lên đầu cậu, tỏ ra trấn định lại thong dong, lúc cô nhìn Tịch Lục, cảm xúc của Tịch Lục vốn đang nôn nóng dường như là trở thành hư không.
Cô vươn tay nắm tay Tịch Lục, sau đó nhẹ giọng nói ở bên tai cậu: “Tôi nói một hai ba, chúng ta chạy luôn.”
Tịch Lục ngẩn người, chỉ nghe thấy tiếng của Trần Giới.
“Một… Hai… Ba…”
Tịch Lục không có suy nghĩ nhiều, lôi kéo Trần Giới xông ra, cậu chạy rất nhanh, Trần Giới theo ở phía sau, cũng không có vất vả lắm, hai người chạy một mạch tới cổng chính.
Nhìn lại, không có người đuổi theo.
Tịch Lục hít sâu một hơi, nói với Trần Giới: “Cám ơn.”
Trần Giới nhìn cậu, vươn tay chỉnh chỉnh kính râm trên mặt cậu, trả lời: “Gặp loại tình huống này, chỉ cần nghĩ nhanh chóng rời khỏi là được rồi.”
Tịch Lục đặt tay lên mép, cậu nghiêng mặt qua, gật gật đầu.
Trần Giới làm chuyện gì đều là bộ dáng thành thục, Tịch Lục rõ ràng cảm thấy mình đã trưởng thành, đáng tiếc đứng ở trước mặt Trần Giới, mình lại thường xuyên là loại bộ dáng này.
Rõ ràng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/1862741/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.