Đầu Tịch Lục lập tức đơ luôn, ngây ngốc nhìn Trần Giới đối diện, theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra sờ sờ cằm mình, không có sờ thấy vết nước, còn may không có chảy nước miếng, cậu biết tư thế ngủ bình thường của cậu chẳng ra sao, chỉ là không hề nghĩ tới sẽ có một ngày bị Trần Giới nhìn thấy như thế, sớm biết sẽ có một ngày này… Cậu nên tu luyện một chút dung nhan khi ngủ bình thường, ngủ như thế nào mới có thể ngủ ra cảm giác đẹp trai.
Cậu sờ cằm xong, thấp thỏm nhìn Trần Giới một cái, sau đó hỏi: “Trần Giới… lúc mình ngủ… Có quá ồn ào hay không?” Thật ra cậu muốn nói là, cậu có nói mớ, nghiến răng, ngáy…hay không
Mẹ kiếp, cậu chưa từng ở ký túc xá cho nên cũng không rõ ràng lúc mình ngủ lắm, rốt cuộc có những thói quen đó hay không?
Lỡ như có, vừa vặn bị Trần Giới nghe thấy nhìn thấy …
Tịch Lục một tay đỡ trán mình, giương mắt, cũng không dám nhìn Trần Giới.
Trần Giới giương môi lên, cười nói: “Không có, rất an tĩnh.”
Tịch Lục nghe vậy, thở ra một hơi thật sâu, tay cũng thả xuống, thật tốt quá, bảo vệ hình tượng của mình, tuy rằng… hình tượng của cậu ở trong lòng Trần Giới có lẽ cũng không được tốt lắm…
Cô bé được mẹ bé gọi lên giường trên.
Tiếng đồng hồ báo thức Từ Phương đặt vang lên, cô dụi dụi mắt, từ giường trên ló đầu mình ra, hỏi: “Có phải sắp đến ga rồi hay không?”
Trần Giới gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/1862739/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.