Đeo tất cả đồ đã chuẩn bị xong lên, Tịch Lục lấy cớ muốn tới trường học làm quen trước một chút nói với Tịch Nam Phương Lục Quyên Quyên, nhìn bóng lưng Tịch Lục đi xa.
Lục Quyên Quyên thở dài lặng lẽ một câu, “Thật là con trai lớn không giữ được mà, khi còn nhỏ, rõ ràng nói thích mẹ nhất, bây giờ phỏng chừng đã sớm quên rồi, aiz.”
Tịch Nam Phương ôm bả vai Lục Quyên Quyên, hất mặt lên, nói: “Thằng bé cũng trưởng thành rồi, muốn làm cái gì chúng ta cứ để cho nó đi làm đi, Quyên Quyên nếu tịch mịch mà nói, không sao, Quyên Quyên, em còn có anh.”
Lục Quyên Quyên yên lặng nhìn Tịch Nam Phương một cái, vào phòng đấu địa chủ rồi.
Tịch Nam Phương: “…”
Có cái gì còn đau lòng hơn so với người mẹ nhìn thấy con trai mình chạy về phía một người phụ nữ khác không?
Đương nhiên có, nói thí dụ như, người cha nhìn thấy cải thìa mình cực cực khổ khổ nuôi lớn trắng nõn bị lợn ủi.
Tịch Lục ngồi ở trên xe lửa, võ trang đầy đủ, mang theo mũ lưỡi trai đồng thời lại đệm thêm kính râm màu đen, mặc quần áo màu trầm, cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cậu tựa vào ghế tựa phía sau lưng, nhìn phong cảnh bên ngoài, lúc chuẩn bị chờ tự nhiên đi vào giấc ngủ, một đôi tình nhân đối diện bắt đầu tán tỉnh ve vãn nhau.
“Đừng động, đối diện có người đấy ~” nữ sinh đeo một cái kính râm cực to, trông không phải xinh đẹp lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/1862736/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.