Kris vất vả lắm mới thoát thân từ giữa đám người kia ra, len lén rời đi từ cửa sau, cho đến sau khi nhìn không thấy bao nhiêu người, nụ cười trên mặt Kris mới dần dần biến mất, thay vào đó, là mi tâm nhíu chặt, vươn tay xoa xoa cánh tay của mình, rất đau, vừa rồi không biết là ai xô đẩy, một nữ sinh lập tức đụng phải tay cô, cô đau đến lui về sau một bước, mà lại còn phải giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ, đi hỏi người kia có sao không?
Kris đạp mặt đất mấy phát, sau đó chân của mình tương ứng cũng rất đau.
Cô đeo kính râm, đi ra ngoài, giương mắt nhìn phía trước, đang nghĩ hôm nay còn có công việc gì phải làm không? Sau đó lại nhìn thấy Tịch Lục.
Tịch Lục đi ở phía trước, khom người, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng giống như đưa đám, cậu cao, cộng thêm làn da trắng, khí chất cũng không tính là quá kém, đi trên đường, cũng không có ít nữ sinh quay đầu lại nhìn cậu.
Nhưng là, cho dù là như thế, ở trong mắt Kris, Tịch Lục chẳng thích hợp làm nghề này của bọn họ một chút nào.
Cậu không có trụ cột không nói, năng lực lĩnh ngộ cũng không tính là tốt lắm, lúc nói chuyện với người khác thường sẽ ngượng ngùng, cái gì cũng có thể nhìn ra qua vẻ mặt, trừ diện mạo bên ngoài, thật không có một chút thích hợp vào cái vòng tròn này.
Hoặc là nói, cậu hoàn toàn là không có tinh thần tự giác làm thần tượng.
Chẳng hạn như nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/1862724/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.