Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, mọi người không có mấy người biết, Tịch Lục cũng không cần ngu ngốc đứng ở trên bục giảng làm một đoạn tự giới thiệu, cậu yên lặng đi vào, sau đó nhìn thấy góc có một chỗ trống, bèn ngồi xuống, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng mà cho dù là như thế, Tịch Lục không có mặc đồng phục trường, chiều cao lại cao, nói như thế nào cảm giác tồn tại cũng không thể giảm bớt đâu.
Tịch Lục ngồi trên ghế ở trong góc, sau đó gục lên mặt bàn, nhìn bốn phía mấy học sinh đã tán phét lên tận trời rồi, nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
“Sao cậu không có mặc đồng phục trường vậy? Nhà trường không phải là bắt buộc sao? Không sợ bị bắt sao?” Tịch Lục bị một giọng nam có chút khàn khàn đánh thức, tựa hồ là đang thời kỳ vỡ giọng, hoặc là nói tiếng bản thân chính là khàn khàn như vậy.
Tịch Lục ngước mắt lên, nhìn thấy cậu trai ngồi ở bàn cạnh bàn mình, diện mạo chắc hẳn được coi là không tệ.
Không giống với mình, diện mạo cậu trai thiên về âm nhu, nhưng cổ họng kia lại phát ra âm thanh trầm thấp cực kỳ đàn ông, đối lập khỏi phải nói rất mãnh liệt,
Tịch Lục trả lời: “Mình là chuyển trường đến, cho nên không có đồng phục học sinh.”
Cậu trai cười cười, nói: “Như vậy à, thế trước đây cậu ở đâu?”
Tịch Lục trả lời: “Thành phố A.”
Mắt cậu trai sáng lên, nói: “Thành phố A, ông bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/1862689/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.