Chương trước
Chương sau




Ngày hôm sau, Tịch Lục không có lại giường, thậm chí còn đi ra ngoài chạy hai vòng mới trở về, nhìn đồng hồ, ăn sáng, rồi đến nhà văn hoá thanh niên sớm hơn nửa tiếng so với dự định.

Tính chất của nhà văn hóa thanh niên và cung thiếu niên không giống nhau, cái sau đa số là đối mặt với nhi đồng tuổi tương đối nhỏ, mà cái trước thì là nhằm vào một số học sinh cấp hai cấp ba, sinh viên đại học hoặc là người đi làm, giáo viên nhà văn hóa thanh niên cũng càng thêm chuyên nghiệp hơn, nghiêm khắc hơn.

Trước khi đi Tịch Lục cố ý đứng trước gương soi mười phút, sờ sờ bắp tay gầy yếu kia của mình, lẩm bẩm: “Chờ một chút, qua một thời gian, mi sẽ trở nên càng ngày càng lớn càng ngày càng rắn chắc, mà tao…” Cậu vén vén tóc mình, nói: “Cũng sẽ trở thành một thế hệ Schwarzenegger mới.”

Tịch Nam Phương đi ngang qua yên lặng đi đến WC, đóng cửa lại đi WC, đã hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cậu rồi.

Tịch Lục một đường hưng phấn chạy chậm tới nhà văn hóa thanh niên, sớm như vậy, người tới đây cũng chỉ có một mình cậu, cậu đứng ở nơi đó, nhìn thấy có ghế, liền cầm di động ngồi xuống.

Di động của cậu bởi vì rơi xuống nước mà hỏng rồi, cái dùng bây giờ là ngày hôm qua cậu lấy tiền mừng tuổi tích cóp mấy năm trước mua, đã lắp thẻ nhớ vào rồi, Tịch Lục mở album ảnh ra, lật đi lật lại xem ảnh trong album.

Đầu vai đột nhiên bị người vỗ một cái, Tịch Lục ngước mắt lên, chống mắt với người kia.

Mẹ kiếp! Schwarzenegger!

Tịch Lục lập tức đứng phắt lên, thần sắc kích động nhìn người đàn ông trung niên cơ bắp đầy mình trước mặt, khuôn mặt cương nghị, màu da hiện ra màu đồng cổ, râu quai nón, mặc áo may ô màu xám tro phối với quần cộc lớn, đường cong kia trực tiếp là đẹp đến ngây người!

Theo bản năng Tịch Lục nói với người vừa tới: “Em chào thầy ạ!”

Người này uy vũ to lớn mạnh khỏe như vậy, nếu như nói không phải huấn luyện viên, cậu cũng không tin.

Người nọ ngẩn người, nhíu mày, nói: “Tránh ra chút.”

Tịch Lục lập tức dịch một bước dài, sau đó nhìn người nọ bằng vẻ mặt mong đợi, nói: “Thầy giáo, chào thầy, em là học sinh hôm nay tới học, em tên là Tịch Lục, là học sinh trường XX, từ nhỏ em đã lập chí trở thành người giống như thầy…Schwarzenegger, nhưng trước đây chưa từng rèn luyện, bây giờ có thể gặp được thầy thật sự là quá tốt rồi, em tin tưởng thầy nhất định sẽ rèn luyện em trở thành Schwarzenegger thứ hai.”

Người nọ bị Tịch Lục giải thích một lèo cho sững sờ tại chỗ.

Tịch Lục nín thở mong đợi nhìn ông, trong ánh mắt tràn đầy kích động không ức chế được.

Người nọ có lẽ là bị ánh mắt mong đợi kia của Tịch Lục nhìn đến có chút sợ hãi, cuối cùng yên lặng đi qua một bên, cầm cây lau nhà dựng ở nơi đó lên, nhìn Tịch Lục một cái, mở phòng học ra.

Tịch Lục hưng phấn rồi, chẳng lẽ đây là muốn biểu diễn cho cậu “cây lau nhà công” đã thất truyền từ lâu trong truyền thuyết.









Chỉ thấy người nọ nhanh chóng quăng cây lau nhà xuống đất, sau đó đẩy mạnh trên trên dưới dưới, trái trái phải phải.


Tịch Lục: “… Hình như có chỗ nào không đúng?”

Cậu mở miệng yếu ớt nói: “Thưa thầy, thầy đang làm gì đó?”

Người nọ ngước mắt lên nhìn Tịch Lục, sau đó một đôi mắt hơi hung tàn tức giận trừng, nói: “Lau sàn đó, cái này cũng không nhìn ra được sao?”

Tịch Lục sửng sốt, tiếp tục thấp thỏm hỏi: “Thế thầy ơi, lúc nào thì vào học ạ?”

Người lau xong, đặt cây lau nhà ở bên cạnh, nói với Tịch Lục: “Mày có thể đừng đứng ở chỗ này gây trở ngại tao lau sàn không? Từ lúc vừa mới bắt đầu mày đã một mực cản đường của tao, tiếp tục như vậy, đến giờ vào lớp tao cũng không có cách nào lau xong.”

Tịch Lục xấu hổ lui qua một bên, nói: “Ngại quá, ngại quá.”

“Uầy, lão Triệu, lau sàn à!” Cách đó không xa truyền tới tiếng một người đàn ông chào hỏi.

Tịch Lục quay đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo cộc lao động màu xám tro bên dưới là quần tây, chiều cao thâm thấp, hói đầu, đeo mắt kính đi tới.

Người nọ ngước mắt lên nói: “Thầy Dư à, hôm nay thầy đến còn sớm mà, tôi còn chưa lau xong, thầy chờ một chút, tôi sẽ lập tức lau xong thầy có thể lên lớp ngay rồi.”

Dư Cường nói: “Ôi chao, không nghĩ tới lần này còn rất nhiều người đăng kí, cũng không biết những đứa bé này có chịu được huấn luyện hay không, cũng đừng có vừa tới mấy ngày cuối cùng lại ầm ĩ đòi về nhà.”

Tịch Lục đứng ở bên cạnh càng nghe càng không thích hợp.

Dư Cường quay đầu, chú ý đến Tịch Lục nơi đó, trên mắt kính xẹt qua một tia sáng, ông đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi nói: “Ồ, em là học sinh tới đi học sao?”

Tịch Lục: “… Chẳng lẽ nói, ngài chính là giáo viên dạy thuật tự vệ sao?”

Thầy Dư cười cười, mấy cọng tóc trên đỉnh đầu kia chập chờn không ngừng, ông gật gật đầu, nói: “Em là học sinh mới tới nhỉ, tôi tên là Dư Cường, em có thể gọi tôi là thầy Dư.”

Tịch Lục quay đầu run rẩy nhìn về phía một người khác, nói: “Như vậy ông ấy là ai?”

Dư Cường bằng vẻ mặt ù ù cạc cạc trả lời: “Lão Triệu à, người vệ sinh ở đây.”

Tịch Lục: “…” Nha, nhất định là ánh mắt của mình xuất hiện vấn đề, vì sao thoạt nhìn ông ấy càng giống huấn luyện viên hơn thầy đây! Đã nói Schwarzenegger cơ mà! Không thích đâu.

Tịch Lục bi thương nhìn Dư Cường, nói: “Thưa thầy, em đi WC, chút nữa sẽ quay lại.”

Cậu chạy như một làn khói đến con đường nhỏ bên cạnh, gọi điện thoại cho Tịch Nam Phương.

Tịch Nam Phương đang muốn đi họp, điện thoại di động vang lên, nhìn thấy là số của Tịch Lục, nói: “Làm sao? Có chuyện gì nói nhanh chút.”

Tịch Lục nói: “Này này này, bố, chẳng lẽ bố quên chuyện con nói con muốn trở thành Schwarzenegger sao? Vì sao thầy giáo thoạt nhìn còn yếu hơn con, bố gạt con!”

Tịch Nam Phương: “…”

Tút tút tút tút ——

Tịch Lục: “Bố, bố, bố…” Cúp điện thoại rồi.

Tịch Lục nhét điện thoại di động vào trong túi, đáp lại ý nghĩ nhất định không thể trông mặt mà bắt hình dong, cậu cất bước lại đi đến phòng học, lúc này người đến đã không ít rồi.

Từng khuôn mặt xa lạ, tuổi đều không khác Tịch Lục là bao, lớn nhất thoạt nhìn cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi.

Quan trọng nhất là ——

Nữ sinh chiếm đa số.

Tịch Lục không khỏi cảm thấy có chút nhức bi là sao thế này?

Phóng mắt nhìn, con trai thật sự là ít lại càng ít, rất nhiều người đều là có chút béo trông thoạt nhìn khuyết thiếu vận động, Tịch Lục vốn là thuộc về loại hình chói mắt, so sánh một cái, hiện tại trực tiếp chính là mắt sáng mà.

Chỉ là Tịch Lục lại hoàn toàn không cảm thấy vui mừng, cậu chỉ cần nhìn thấy thầy giáo đang mềm nhũn nằm úp sấp kia là không có một chút cảm xúc mạnh mẽ rồi, đứng ở trong đám người, một chút sức cũng không nhấc lên nổi.

Ngược lại là thầy giáo mang vẻ mặt hưng phấn, có lẽ là Tịch Lục là học sinh đầu tiên ông nhìn thấy, bèn để cho cậu tự giới thiệu trước.

Tịch Lục tự giới thiệu rất đơn giản: “Tôi tên là Tịch Lục, chào mọi người.”

Sau đó thì không còn rồi…



Sau khi bắt đầu vào học, thầy Dư nói: “Đến, tôi làm mẫu trước một cái, cái đó… Trương Lục, em qua đây phối hợp với tôi một chút!”

Tịch Lục nhìn chung quanh, ngón tay của thầy Dư lại chỉ vào mình.

Tịch Lục cuối cùng kiên trì nói: “Thưa thầy, thầy đang gọi em sao?”

Thầy Dư gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Tịch Lục dở khóc dở cười nói: “Thầy ơi, em tên là Tịch Lục, không phải là Trương Lục.”

Thầy Dư nói: “Không phải đều giống nhau sao, không có gì, đến đến đến.”

Tịch Lục nhăn nhó đi lên.

Thầy Dư nói: “Nào, cho mặt tôi một phát!”

Tịch Lục: “…” Xin lỗi, em không có cách nào làm được cho mặt thầy một phát, đứng lên đổi cho em một gương mặt gần gần giống với Trần Giới được không không không!

Đương nhiên cậu cũng chỉ là nói móc một chút trong lòng mình, sau đó vươn tay đánh qua bả vai thầy Dư, cậu không sử dụng sức lực lớn lắm.

Thầy Dư dùng một bàn tay trực tiếp bắt được cổ tay của cậu, ngón út gộp lại, chúi thẳng xuống, nhanh chóng xoay người Tịch Lục đặt ở trên mặt đất, cả người ông đều ngồi ở trên lưng Tịch Lục.

“A a a a a a a a a a a a a!”

Tiếng kêu thảm thiết của Tịch Lục thật lâu không tản đi hết.

Tịch Lục buổi trưa về đến nhà, bộ dáng kia hiển nhiên chính là bộ dáng một đóa hoa mềm mại sau khi bị chà đạp tàn nhẫn, nhưng hết lần này tới lần khác khi Lục Quyên Quyên khẩn trương hỏi tới, Tịch Lục ngẩng mặt, trả lời: “Con cảm thấy con học được rất nhiều, đau cũng vui sướng.”

Lục Quyên Quyên: “…”

Sau khi Tịch Lục trải qua chuyện này, cuối cùng cũng hiểu, có đôi khi Schwarzenegger cũng có thể chỉ là một người vệ sinh, mà đeo kính bình thường cũng không dễ chọc cho lắm.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong nữa rồi!

Về phần kế hoạch trở thành Schwarzenegger, Tịch Lục chỉ có thể lệ rơi nói lại tiện rồi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.