Chương trước
Chương sau
Trứng Lùn hưng phấn lắc lắc tay Tịch Lục, biểu cảm trên mặt miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, cậu ta lại thò đầu tìm kiếm trên bảng thứ hạng, tìm kiếm tên Tịch Lục.

Ừm, top mười đếm ngược không có Tịch Lục, khốn kiếp.

Ừm, top hai mươi đếm ngược không có Tịch Lục, tiện nhân.

Ừm, top ba mươi đếm ngược cũng không có Tịch Lục, mẹ kiếp.

Trứng Lùn mở to hai mắt, từ trên bục giảng chạy xuống, lập tức vọt tới trước mặt Tịch Lục, một đấm lên thẳng tới đầu vai Tịch Lục, cậu ta cả giận nói: “Tịch Lục, mẹ nó mày thế mà thi được đứng thứ mười bảy, đùa tao à? Mẹ nó mày vậy mà lại trở thành học bá rồi, còn có thể chơi đùa khoái trá sao?”

Tịch Lục ngước mắt, sau đó trả lời: “Đừng đùa, tao biết tao thi không tốt.”

Trứng Lùn lại một cái tát “bốp” lên vai Tịch Lục, nói: “Tao CMN không đùa mày, hoặc là tự mày đi lên xem, mày đúng là đứng thứ mười bảy.”

Ánh mắt Tịch Lục lập tức sáng luôn lên rồi, từ chỗ ngồi đứng lên, bước nhanh đi tới bục giảng.

Lúc chủ nhiệm lớp nhìn thấy Tịch Lục tới đây, gật gật đầu, nói: “Lần thi này được cũng không tệ lắm, tiến bộ rất lớn, tôi cùng các thầy cô khác đều cảm thấy được sự cố gắng của em, rất tốt, tiếp tục giữ vững.”

Tịch Lục nhìn thành tích vốn đã cực kỳ thê thảm kia của mình đè bẹp một đám thành tích càng thảm hại hơn, một mình đơ tại chỗ sửng sốt hồi lâu.

“Làm sao?” Chủ nhiệm lớp thấy Tịch Lục có chút không thích hợp bèn hỏi.

Tịch Lục chỉ vào danh sách thứ hạng, có chút không dám tin tưởng nói: “Thưa thầy, danh sách thứ hạng này không phải là giả chứ?”

Thầy giáo: “… Tôi còn chưa có nhàm chán đến mức chế tạo một phần danh sách thứ hạng giả.”

Nụ cười trên mặt Tịch Lục dần dần mở rộng, vết thương trên mặt cậu trên cơ bản đã hết, ngay cả vết máu bầm thoạt nhìn từ xa cũng nhạt đi không ít, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy đều là hưng phấn, cao hứng, sung sướng, cậu run run giọng nói: “Thưa thầy, danh sách thứ hạng còn có hay không? Em muốn lấy về một tờ đặt ở trong phòng, khích lệ bản thân.”

Thầy giáo gật gật đầu, nói: “Ý nghĩ này rất tốt, vừa lúc tôi in thừa mấy tờ, cho cậu một tờ.”

Tịch Lục nhận lấy một trang giấy thật mỏng kia, gần như là bay bổng trở về chỗ ngồi của mình.

Trứng Lùn ở phía sau nói: “Cái đuôi của mày đã vểnh lên rồi, nhìn cái dạng kia của mày kìa.”

Tịch Lục không để ý tới cậu ta, nhìn đi nhìn lại danh sách thứ hạng, con số mười bảy đại biểu cho thứ hạng của mình, trên bục giảng chủ nhiệm lớp nói cái gì cậu đã hoàn toàn không nghe thấy rồi.

Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ ——

Cuối cùng cũng có ngày phản kích rồi!

Thì ra cố gắng không phải là uổng phí,

Bây giờ Tịch Lục thật sự là hận không thể về nhà sớm bày phiếu điểm ở trước mặt Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương, để cho Lục Quyên Quyên bọn họ biết, mình cũng là có thể trở thành học bá.

Chủ nhiệm lớp nói: “Như vậy mọi người nghỉ hè vui vẻ, học kỳ sau khi đến báo cáo nhớ nhất định phải làm xong bài tập, không làm xong không cho báo danh, được, cứ như vậy nhé, mọi người trở về đi thôi.”

Tịch Lục nhanh chóng thu dọn cặp sách, vọt ra ngoài quyết định về nhà sớm đem thành tích đắc ý cho Lục Quyên Quyên Tịch Nam Phương xem.

Đừng nhìn chỉ là tiến bộ hơn mười hạng, nhưng đối với Tịch Lục mà nói đã bước một bước dài, càng ngày càng kiên định quyết tâm mình phải học tập chăm chỉ mỗi ngày hướng về phía trước.

Lúc xông ra ngoài, Tịch Lục cũng không chú ý, lúc đến ngã rẽ bởi vì đi rất gấp, nhìn thấy một người cũng đi tới đây, đang muốn phanh chân lại, đáng tiếc hành động chậm hơn suy nghĩ nửa nhịp, vèo vèo đâm vào người đi tới, lảo đảo vài cái.

Tịch Lục bị đâm đau lồng ngực, sau đó cúi đầu, chuẩn bị xin lỗi, nhưng vừa nhìn người mình đụng vào, cậu liền ngây ngẩn cả người.

Sau đó trong nháy mắt trên mặt Tịch Lục biểu diễn ma thuật thay đổi màu sắc trong vòng một giây, cậu vội vội vàng vàng hỏi thăm người tới: “Trần Giới, mình đụng cậu đau không? Ngại quá, ngại quá, vừa rồi mình không nhìn đường.”

Trần Giới lắc lắc đầu, con ngươi điểm xuyết màu mực mỉm cười, nói: “Không sao, vừa rồi mình cũng quá gấp, cho nên, không trách cậu.”

Tịch Lục cười ngây ngô “hề hề” một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó cầm phiếu điểm rồi như bạn nhỏ muốn khen ngợi, đưa cho Trần Giới.

Sau khi Trần Giới nhận lấy, liền nghe thấy Tịch Lục nói: “Trần Giới, lần thi này mình đứng thứ mười bảy trong lớp, cho cậu xem.”

Phốc, đang núp ở bên góc tường nhìn lén, Trứng Lùn bụm miệng.

Tịch Lục ơi, Tịch Lục à, mày trông y như bạn nhỏ mầm non nhận được phiếu bé ngoan ở trong trường học rồi vội vội vàng vàng mang về cho bố mẹ mình khoe khoang.

Trần Giới nhìn nhìn thành tích của Tịch Lục, gật gật đầu, cánh tay trắng nõn cùng với màu sắc trang giấy gần như hòa cùng một chỗ, tóc thẳng màu đen khẽ dán ở trên gương mặt, mắt rũ xuống, lộ ra nốt ruồi nhỏ tô điểm ở trên mắt kia.

Cô nói: “Rất lợi hại, tiến bộ rất lớn.”

Tịch Lục vươn tay sờ sờ ót mình, sau đó hì hì cười khúc khích, bởi vì lời khen ngợi của Trần Giới làm cho cậu càng thêm lâng lâng rồi, cậu nói: “Mặc dù kém Trần Giới cậu rất nhiều, nhưng mà mình vẫn rất cao hứng, nói không chừng sau này, mình cũng có thể giống như Trần Giới cậu, trở thành học bá.”

Phốc, Tịch Lục được đằng chân lân đằng đầu như thế, mặt dày biết bao?

Trứng Lùn nghĩ, nếu cậu ta là Trần Giới, dùng luôn bảng xếp hạng của mình đến dán trước cái mặt thiếu niên vênh váo này cho một mặt máu luôn.

Trần Giới cười nhàn nhạt, nói: “Thành tích của mình không tính là tốt lắm, nhưng mà cám ơn cậu có thể lấy mình làm mục tiêu, chỉ cần làm nhiều đề luyện tập sẽ có hồi báo.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Đúng! Tý nữa mình sẽ đi nhà sách mua một bộ nữa, một trăm đề thi toán học lớp mười toàn năng một trăm phần trăm học tập không sợ lo từ đó thấy được thầy giáo cười tủm tỉm yêu cuộc sống yêu bài thi kỹ năng trăm phần trăm làm cho bạn trổ hết tài năng ở giữa các bạn học tập hai.”

Trần Giới: “… Ừa.”

Tịch Lục lại nghĩ tới một chuyện khác, nói: “Trần Giới, các cậu thi đấu có phải ngày kia hay không?”

Trần Giới gật gật đầu, sắc mặt cô thoạt nhìn tốt hơn mấy ngày hôm trước rất nhiều.

Tịch Lục hỏi: “Trần Giới, hai ngày này cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc thi đấu một phát giành được vị trí quán quân, mình xem trọng cậu … ừm, toàn trường đều xem trọng cậu.”

Trần Giới cười, nói: “Quán quân mình còn không có nắm chắc, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức.”

Tịch Lục nhìn bộ dáng vừa rồi của cô tựa hồ là rất vội vàng, bèn hỏi: “Cậu có phải có việc hay không?”

Trần Giới trả lời: “Mình muốn đi phòng giáo đạo, nghe một chút sắp xếp cụ thể trận thi đấu ngày kia.”

Tuy rằng trường học ngoài miệng nói thi đấu thứ hai hữu nghị thứ nhất, nhưng trên thực tế ở nhiều khía cạnh đều gây áp lực với cô huấn luyện khá nghiêm khắc, dẫn đến học sinh dự thi áp lực tinh thần cũng không nhỏ.

Mấy ngày nay Trương Chân và Tôn Nhất Thụy khẩn trương hoàn toàn ngủ không yên, dẫn đến ngày đêm điên đảo, ban ngày ngủ, buổi tối giương mắt nhìn trần nhà ngẩn người.

Tịch Lục có chút luyến tiếc, mấy ngày nay vất vả lắm mới gặp được Trần Giới, mới nói vài câu đã phải tách ra, nhưng cậu vẫn nói: “Thế Trần Giới cậu đi trước đi, ngày kia mình đi cổ vũ cho cậu.”

Trần Giới gật gật đầu, nói: “Được, vậy mình đi trước đây, đến lúc đó gặp mặt.”

Tịch Lục lại trơ mắt nhìn bóng lưng Trần Giới biến mất ở trước mặt mình, cúi đầu thở dài một hơi, chờ một chút —— cậu nhìn thấy cái gì.

Một tấm thẻ màu xanh lam, cậu cúi người xuống, nhặt lên.

Vừa nhìn một cái, hoóc-môn tuyến thượng thận của Tịch Lục lập tức tăng vọt lên, ấy vậy mà là thẻ học sinh của Trần Giới…

Trên thẻ học sinh có ảnh của Trần Giới, ảnh thẻ dán phía trên, Trần Giới tựa hồ còn rất nhỏ, ngũ quan còn chưa có tinh xảo xinh đẹp như hiện nay, chỉ là bé tí xíu cũng đã có thể thấy được mười phần mĩ nhân bại hoại, cô nhìn thẳng vào ống kính, tóc ngắn ngang tai, giương một nụ cười nhàn nhạt, hiếm có ảnh thẻ của người nào cũng có thể xinh đẹp như Trần Giới.

Tịch Lục len lén nhìn xung quanh, thấy tựa hồ không có ai phát hiện, sau đó cậu làm bộ làm tịch ngồi xổm xuống, làm bộ như buộc dây giày, dùng bàn tay lập tức đậy lên thẻ học sinh của Trần Giới, sau đó lại nhìn xung quanh, làm một lèo nhét thẻ học sinh vào trong cặp sách của mình.

Cậu thỏa mãn nhếch miệng cười, đeo cặp rời đi.

Thẻ học sinh tất nhiên là phải trả Trần Giới, nhưng không phải là hiện tại.

Tịch Lục quyết định chạy nhanh về nhà lấy máy ảnh chụp lại ảnh thẻ của Trần Giới, phải 360° toàn diện không có góc chết, các góc độ đều chụp một phát, sau đó để lại làm thưởng thức.

Đang trốn ở góc tường, Trứng Lùn cười đến bất tỉnh ngã xuống đất.

Nếu không phải vừa rồi cậu ta đi theo ra, cũng không có cách nào nhìn thấy hình ảnh chọc cười như vậy.



Tịch Lục gần như là chạy về nhà, lúc trở về, Lục Quyên Quyên đang làm cơm trưa, cậu chẳng nói chẳng rằng, lấy máy ảnh kỹ thuật số từ trong giá sách ra, để ảnh của Trần Giới lên bàn, sau đó khom người, bên này một tấm, bên kia chụp một tấm, sau khi biết chụp được ước chừng mười mấy tấm, Tịch Lục mới thỏa mãn cầm thẻ học sinh của Trần Giới lên.

Ừm…

Còn có chút cảm giác dư vị còn chưa hết, Tịch Lục nhìn Trần Giới trên thẻ học sinh.

Cuối cùng chu mỏ, “bẹp” một cái lên ảnh thẻ của Trần Giới.

Tiếng đồ sứ rơi xuống đất từ cửa phòng Tịch Lục truyền tới, Tịch Lục quay đầu, liền nhìn thấy Lục Quyên Quyên.

Lục Quyên Quyên: “… Tịch Lục, con…”

Tịch Lục: “… Mẹ, vì sao mẹ không gõ cửa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.