Trần Mãnh im lặng rồi.
Tịch Lục càng thêm một cái nấc cũng không nấc ra được, cậu chỉ có thể tự nhủ, “Không làm thì sẽ không chết”, “Bệnh xà tinh là không có cách nào ngày một ngày hai là bình phục ” “Mỗi ngày đều đang tự đổi mới giới hạn cuối của mình” “Mình cảm thấy mỗi ngày mình đều điên điên khùng khùng, có lẽ mình nên sớm thoát khỏi thế tục một chút” vân vân mây mây,
Trần Mãnh bị câu “bố vợ” kia của Tịch Lục làm cho vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, ông chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh con gái mình sau này và Tịch Lục ở chung một chỗ, là đau lòng.
Trần Mãnh vươn tay cho ngay đầu Tịch Lục một cái tát, xuống tay không nặng, nhưng là tuyệt đối cũng không nhẹ, Trần Mãnh cũng có thể nói là nhìn Tịch Lục lớn lên, Tịch Lục lúc bình thường, lúc chơi cùng con gái mình cũng đã tới nhà bọn họ, gặp mặt liền cười rộ lên nói: “Cháu chào cô chú.” Khóe miệng treo hai cái lúm đồng tiền, như cô gái nhỏ, rất đáng yêu, làm cho người thích.
Trần Mãnh nhìn cái đầu xấp xỉ bằng mình trước mặt, mặc dù trắng, ngũ quan cũng khá sạch sẽ thanh tú, thân thể rất rắn chắc, nhưng nói thế nào cũng sẽ không nhận thành con gái, ánh mắt nhìn mình hoàn toàn là lấy lòng.
Ông tức giận từ tận đáy lòng, cùng một người, lớn lên và khi còn nhỏ làm sao lại chênh lệch nhiều như vậy!
Tịch Lục bị đau ôm đầu, ngũ quan rối rắm cùng một chỗ, chỉ vừa mới vung tay lên, lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bien-thanh-benh-xa-tinh/128451/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.