"Tiểu thư?" Thanh Hà bất mãn nhìn Hạ Trì Uyển, nàng chưa từng bị phạt, huống chi nàng là đến giúp đại tiểu thư nói tốt.
Hạ Trì Uyển không nói, mắt híp lại, một đạo ánh sáng lạnh bắn về phía Thanh Hà, khiến cho Thanh Hà tâm thần phát lạnh, "Phác thông" một tiếng, không tự chủ mà quỳ xuống.
"Thứ tỷ không phải là bị cha cấm túc sao? Đến trong viện của ta ngồi, sợ là không thích hợp đi."
Hạ Trì Uyển một lần nữa nhìn Hạ Phù Dung, trong mắt có nhàn nhạt ý xa lánh, mặt không biểu tình, từ đó có thể thấy được, đối với việc Hạ Phù Dung xuất hiện, Hạ Trì Uyển rất không vui!
Hạ Phù Dung tự động bỏ qua nửa câu trước của Hạ Trì Uyển , coi như chính mình chỉ nghe được nửa câu phía sau, "Muội muội tốt của ta, mới vừa rồi ta trở lại trong viện sau, nương ta mắng ta rất nhiều xong, ta liền thông suốt rồi. Thân là tỷ tỷ, đáng ra ta nên chiếu cố muội muội, thế nhưng ở thời điểm nguy hiểm, ngược lại để cho muội muội chiếu cố ta." Nói xong, da mặt Hạ Phù Dung tựa hồ co rút một cái, vết thương trên mặt hình như càng thêm đau đớn.
Nghe Hạ Phù Dung nói xong, Hạ Trì Uyển hai mắt hơi rũ xuống, "Không sao cả, lần sau nếu là thứ tỷ lại gặp chuyện như vậy, muội muội ta nhất định sẽ không khách khí 'giúp đỡ' thứ tỷ. Chỉ hy vọng sau đó thứ tỷ không nên lại nói những thứ khiến cha hiểu lầm nữa."
Nếu bằng lòng để cho nàng đánh, nàng không ngại đánh Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/188574/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.