"Đi đi, các ngươi đi cho ta! Biết rõ là ta bị thương, mặt mày hốc hác, các ngươi vẫn còn ăn mặc như hoa."
Hạ Phù Dung cũng khóc, khóc thê lương không dứt.
"Còn nói là muội muội của ta, các ngươi cảm thấy ta chưa đủ đau khổ phải không!"
Hạ Phù Dung khóc so với ai cũng đều ủy khuất hơn, tiếng gào thét kia cũng làm cho Hạ Vũ Hân và Hạ Mạc Linh khựng lại.
Hạ Vũ Hân lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Phù Dung,xem ra không chỉ nàng ta cùng Tam tỷ nhìn thấy Hạ Bá Nhiên đến, Đại tỷ cũng nhìn thấy.
Không ngờ biểu hiện nãy giờ của nàng cùng Tam tỷ lại làm nền cho Tam tỷ thả con săn sắt, bắt con cá rô!
"Muội muội tốt của ta, các ngươi đúng là muội muội tốt của ta!"
Hạ Phù Dung ủy khuất không thôi, đem mình bao thật chặt trong chăn bông.
Bộ dáng đáng thương giống như bị tất cả mọi người bỏ rơi.
"Đủ rồi, hai người các ngươi không phải thật lòng tới thăm Đại tỷ của các ngươi, tất cả lui ra!"
Nghe thấy lời nói của Hạ Phù Dung, Hạ Bá Nhiên mới phát hiện ra vấn đề.
Qủa thật Hạ Mạc Linh và Hạ Vũ Hân ăn mặc so với hoa vẫn còn xinh tươi hơn ba phần.
Lúc này đối với Phù nhi mà nói, tuyệt đối là một đả kích lớn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hạ Bá Nhiên nhìn Hạ Vũ Hân và Hạ Mạc Linh cũng không còn vừa mắt như trước.
"Phụ thân..." Hạ Mạc Linh muốn giải thích lí do, nàng không phục lời nói của Hạ Bá Nhiên.
Hạ Vũ Hân từng bước tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/1467087/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.