Nghĩ đến Thanh Hà lần này trở về sẽ bám lấy đại thiếu gia, không chừng còn có thể kiếm cái chức di nương, Thạch Tâm đã cảm thấy bất bình. Lần này lão thiên gia tựa hồ quá ưu ái nha đầu Thanh Hà này đấy. Hạ Trì Uyển thấy trong mắt Thạch Tâm chỉ có bất mãn, cũng không có đố kỵ, yên tâm cười cười, "Ngươi cho rằng cái danh di nương này là dễ làm hay sao?" Hạ Tử Hiên tính cả tuổi mụ là mười ba, qua một đoạn thời gian nữa, trong phòng tất nhiên sẽ được an bài nha hoàn thông phòng. "Tiểu thư, người không biết đâu, ngày đó người bệnh nặng mới khỏi, Thanh Hà ở sau cửa ra vào hướng về phía người nhổ nước miếng đó." Thạch Tâm đem bí mật đặt ở đáy lòng mình rốt cuộc nói ra. Chứng kiến Thạch Tâm bộ dạng tức giận bất bình, Hạ Trì Uyển cười thoải mái, " Là vì như thế, ngươi mới nhìn Thanh Hà không vừa mắt sao." Chỉ có điều Thanh Hà, ỷ vào cây to Thu di nương này, quả thật là to gan! "Thật không nghĩ tới, Thanh Hà tỷ cũng dám làm chuyện như vậy." Bão Cầm cũng bị hù dọa rồi. Cho tới nay, Bão Cầm mặc dù không rõ nguyên nhân Thanh Hà tỷ bị đuổi đi, nhưng cũng biết, ngày bình thường Thanh Hà ỷ vào sủng ái của tiểu thư, rất là kiêu căng ngạo mạn. Nhưng mà Bão Cầm như thế nào cũng thật không ngờ rằng, nguyên do Thanh Hà kiêu ngạo không đơn giản như những nô tài các nàng nghĩ, ngay cả chủ tử của mình là tiểu thư, Thanh Hà cũng dám cho tiểu thư xem sắc mặt. Thực sự là không muốn sống nữa sao! "Tốt rồi, chớ có tức giận." Biết rõ Thạch Tâm một lòng hướng về chính mình, Hạ Trì Uyển lần nữa yên tâm. Đời trước lúc Bộ Chiêm Phong độc sủng Hạ Phù Dung, cũng chỉ có cái nha đầu Thạch Tâm này toàn tâm toàn ý đi theo bên cạnh của nàng, không có trèo cành cây cao khác. Cuối cùng, Thạch Tâm thậm chí vì nàng mà chết. Biết rõ Thạch Tâm hai đời tâm tư đều giống nhau, một lòng hướng về chính mình, Hạ Trì Uyển tất nhiên là cực kỳ yên tâm, cảm giác một mình chiến đấu hăng hái, cũng không tốt đẹp gì. "Thanh Hà tốt xấu cũng là do mẫu thân để lại cho ta, nếu Thanh Hà đã có ý chí phấn đấu như vậy, ta người làm chủ tử này, có thể nào không thành toàn đây." Hạ Trì Uyển trên mặt cười có chút lạnh, "Cho dù nàng làm tới di nương, thì như thế nào, văn tự bán mình vẫn còn ở trên tay của ta đây này." Thanh Hà chết, Hạ Trì Uyển căn bản cũng không có để vào mắt, sống hay chết, bất quá là một câu nói của nàng mà thôi. Nghe thấy Hạ Trì Uyển cũng không có dễ tha thứ Thanh Hà như mình nghĩ, Thạch Tâm cười to. "Nguyên lai tiểu thư sớm đã tính toán tốt rồi, là nô tài suy nghĩ nhiều quá." Thạch Tâm ngượng ngùng nhìn Hạ Trì Uyển. "Không sao cả." Hạ Trì Uyển lắc đầu, ai là chân tình, ai là giả nghĩa, nàng phân biệt rất rõ ràng. "Đệ đệ, ngươi nhất định phải giúp tỷ tỷ đi." Hạ Phù Dung nghe tin Hạ Tử Hiên trở về rồi, lập tức liền cảm giác đã có người tâm phúc. Hạ Tử Hiên là nam đinh lớn nhất trong tướng phủ, rất có tài hoa, cộng thêm việc lại là trưởng tử, vì thế, Thu di nương cùng Hạ Phù Dung đều ôm hy vọng rất lớn đối với Hạ Tử Hiên. "Di nương, đại tỷ đừng vội, chuyện của các ngươi, ta đã biết rồi." Hạ Tử Hiên cùng Hạ Bá Nhiên có ba phần tương tự, bất đồng chính là, Hạ Tử Hiên tự nhiên là non nớt hơn một chút, nhưng trong mắt lại âm trầm hơn nhiều lắm, rất có tâm cơ. "Đệ đệ, có tiện nhân Hạ Trì Uyển ở đây, ta luôn luôn không chiếm được tiếng tốt trước mặt cha. Vạn nhất ta thực sự phải rời đi, phụ thân còn có thể nhớ đến nữ nhi là ta hay không!" Hạ Phù Dung lo lắng không phải không có lý, Hạ Phù Dung đã 14 tuổi rồi, mười lăm tuổi chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt. Hầu hết nữ nhân đều giống nhau, cũng sẽ ở trong độ tuổi này, định hôn nhân đại sự, qua 1~2 năm nữa, sẽ được gả về nhà chồng rồi. Vạn nhất Hạ Bá Nhiên lãng quên nữ nhi Hạ Phù Dung này đi, Hạ Phù Dung còn có thể trông cậy Hạ Bá Nhiên tìm cho mình một mối lương duyên tốt sao ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]