Cuối cùng âm thanh vẫn khôi phục trở về thành giọng nữ dịu dàng trong trí nhớ.
"Ta vẫn phải nhắc ngươi một câu, gỡ bỏ phong ấn cuối cùng đồng nghĩa với việc Thiên Đạo sẽ nhận ra sự tồn tại của ta trong nháy mắt, nó sẽ xóa bỏ ta bằng mọi giá. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ phải đối đầu trực diện với nó, nếu không hợp tác với ta, thì khả năng cũng sẽ bị nó xóa sổ giống như ta."
Âm thanh nói.
"Chuyện này rất nguy hiểm, một khi đã lên dây là sẽ không còn đường quay lại nữa... Vậy thì, ngươi có bằng lòng không?"
Tô Mộc Lạc im lặng vài giây, hỏi: "Tại sao gỡ bỏ phong ấn của ta, nó lại phát hiện ra sự tồn tại của ngươi?"
Âm thanh đáp: "Câu trả lời cũng nằm trong ký ức của ngươi, gỡ bỏ nó, là ngươi sẽ hiểu được."
"... Được," Tô Mộc Lạc biết không thể trì hoãn, hít sâu một hơi, "Gỡ bỏ phong ấn giúp ta đi."
Lời vừa dứt, cậu đã cảm nhận được một luồng năng lượng mềm mại bao lấy bản thân, hoàn toàn bất đồng với sức mạnh Thiên Đạo cưỡng chế phá bỏ phong ấn của cậu khi trước, nó không đem đến cho Tô Mộc Lạc cảm giác đau đớn, mà ngược lại chỉ có khoan thai dễ chịu như được đắm mình trong dòng suối nóng nhẹ nhàng.
Đồng thời, vô vàn hình ảnh hiện lên trước mắt cậu, đây là đoạn hồi ức cuối cùng của cậu, cũng là sự thật nằm sau lớp phong ấn.
----- Thời gian chảy ngược, trong tòa lầu của mấy nghìn năm trước, sau khi phát hiện rồng nhà mình mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-rong-nuoi-nghin-nam-cuoi-cung-cung-no/1776976/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.