Dưới ánh nhìn u u oán oán trong lén lút của Long Lăng, Tô Mộc Lạc xoa đầu an ủi hắn.
Long Lăng rất không vui mà cầm tay Tô Mộc Lạc, ghé lại gần, ôm eo phượng hoàng nhà hắn.
Tô Mộc Lạc đẩy hắn: "Đi ra, không cho ngươi ôm."
Long Lăng không thả.
Tô Mộc Lạc: "Ta phải đi tắm!"
Long Lăng giả điếc.
Tô Mộc Lạc: "Còn không buông tay là ta đánh người!"
Long Lăng vùi mặt vào vai cậu, chậm rãi mè nheo.
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc lập tức túm lấy chiếc vòng lông chim trêи tay Long Lăng.
Long Lăng: "!"
Hắn tức khắc buông tay, che chở vòng đeo tay của mình.
"Phượng Hoàng đã hứa cho ta rồi!"
"Ai bảo ngươi giả bộ không nghe thấy ta?" Tô Mộc Lạc nói, "Còn giở trò với ta nữa."
Long Lăng hừ hừ đáp lại: "Ai bảo Phượng Hoàng không thèm an ủi ta."
Tô Mộc Lạc nói: "An ủi ngươi cái gì? An ủi ngươi nghèo chắc?"
Long Lăng càng không vui hơn nữa, lại kéo tay Tô Mộc Lạc, không chịu để cậu đi: "Ta mặc kệ, thế nào ta cũng muốn Phượng Hoàng dỗ ta."
Tô Mộc Lạc giãy giãy, muốn kéo tay mình ra, kết quả là kéo mãi chẳng được, đối mặt với Long Lăng mấy giây, cười dỗ: "Được rồi được rồi, an ủi ngươi, nghèo tí không sao, đẹp trai là được."
Long Lăng cứ cảm giác lời này là lạ, chẳng giống lời an ủi tí nào. Nhưng mà hắn vẫn rất vui khi được Phượng Hoàng khen đẹp, thế là hắn chịu buông tay.
Lại còn trông ngóng nói: "Ta có thể tắm với Phượng Hoàng không?"
Tô Mộc Lạc vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-rong-nuoi-nghin-nam-cuoi-cung-cung-no/1776939/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.