"Nếu đã thích thì phải chủ động xông lên. Có đồ ngốc mới im lặng thầm mến."
"Tớ không phải đồ ngốc!"
Màn đêm buông xuống.
Ninh Khả Ngọc quỳ gối trên giường, cúi mặt nhìn đôi tay nhỏ bé của mình.
Gần đây trời mưa nên trắng lên trông thấy!
Cô vô thức cười thành tiếng, nghe cái hắng giọng của người đối diện, khẽ liếc mắt nhìn lên.
"Sa Sa, cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ buồn cười lắm!"
Sa Kỳ lấy hai mảnh khăn giấy ra khỏi lỗ mũi, hít một cái thật mạnh, ho khụ khụ: "Ninh Khả Ngọc, tớ bị cảm rồi này, cậu vừa lòng chưa?"
"Tớ cũng bị cảm."
"Mẹ, cậu rõ ràng là cảm nắng!"
Ninh Khả Ngọc hồn nhiên đáp: "Chính là ý đó."
"..."
Sa Kỳ sa sầm mặt, lại tiếp tục chửi thầm trong bụng.
Rốt cuộc là tên quỷ nào có khả năng khiến cho người không ham mê trai đẹp như Ninh Khả Ngọc, phải ngốc nghếch dâng cái ô quý giá, để Sa Kỳ bị cảm thế này!?
"Khả Ngọc, kể nghe xem nào? Cậu ta là ai hả?"
Chỉ trong giây phút, Sa Kỳ đã đưa mặt mình lại sát mặt Ninh Khả Ngọc: "Có phải cậu đang bắt đầu nghĩ về cậu ta không?"
Nghe Sa Kỳ nói, trong đầu Ninh Khả Ngọc lập tức hiện lên hình ảnh chàng thiếu niên sáng nay vừa làm cô rung động.
Cánh tay hơi gầy nhưng cứng cáp, lúc trên xe buýt đỡ cô, để lộ ánh mắt hơi hoảng hốt.
Khi ở cổng trường đưa giấy dự thi cho cô, mái tóc đen huyền, rũ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728573/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.