Thẩm Trạch Nhiên, nếu cuộc sống trước kia luôn bất công với cậu, vậy thì đừng nghĩ đến nữa.
Từ nay hãy biết rằng, hiện tại của cậu có tớ. Tương lai cũng thế.
Cậu có quyền được làm càng, tớ chiều chuộng cậu!
Phòng học lớp ba bên trên lớp một, Ninh Khả Ngọc leo hết cầu thang, vào được đến lớp thở không ra hơi.
Bình thường cô không thích vận động nên sức khỏe hơi kém.
Sa Kỳ ngồi bên cạnh, thấy cô nằm gục xuống bàn, quay sang trêu:
"Khả Ngọc, cậu thè lưỡi ra thở, rất giống Màn Thầu nhà tớ!”
Màn Thầu là chú chó Poodle mà Sa Kỳ nuôi.
“Cút!”
Ninh Khả Ngọc nằm dài ra bàn, hoàn toàn không để hồn trong lớp.
Chắc là để ở chỗ cậu bạn đại soái ca lớp một.
Mao Hiểu Bội nắm bắt tình hình, ngồi bàn trên xoay xuống: “Cậu sao vậy Khả Ngọc?”
“Kể nghe xem nào, tớ phân tích cho.”, Trình Thừa ở bàn dưới cũng góp mặt.
Ninh Khả Ngọc ngồi dậy. Tay chống cằm đầy vẻ suy tư.
Vừa nãy trên xe buýt, cô để ý tâm tình Thẩm Trạch Nhiên không tốt.
Khi nhắc đến chuyện gia đình, đôi môi anh mím lại, hướng mắt ra cửa sổ đầy trầm tư.
Ninh Khả Ngọc mường tượng bầu trời đen kịt bây giờ giống hệt tâm trạng anh lúc đó.
Có lẽ cậu thiếu niên lạnh lùng thường ngày thật chất không hề lạnh lùng?
Chỉ là hơi yếu đuối…?
Vậy điều làm cậu ấy yếu đuối, là gì?
Thẩm Trạch Nhiên không vui, Ninh Khả Ngọc cũng rối ren
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728559/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.