A Nhiên nhà tớ không hề lạnh lùng chút nào.
A Nhiên nhà tớ thật sự vô cùng tinh tế.
A Nhiên nhà tớ...hình như cũng thích tớ.
Ninh Khả Ngọc cảm thấy ù ù lỗ tai.
Cô không nghe lầm đó chứ?
Cảm thấy không chân thực chút nào.
Để xác minh, cô phải hỏi lại lần nữa: "A Nhiên, cậu lo lắng đến độ muốn khóc vì đau lòng có đúng không?"
Thẩm Trạch Nhiên đưa tay lên gãi nhẹ gò má, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Không đến mức đó."
Đúng là vậy rồi.
Cô chắc chắn đã nghe lầm.
Thẩm Trạch Nhiên làm gì lo lắng cho cô đến như vậy.
Nhưng Ninh Khả Ngọc vẫn không hề bỏ cuộc: "Thế tại sao cậu lại không chịu thi đấu, nằng nặc ở lại với tớ?"
Anh không biết nên nói thế nào, đành tìm bừa một lí do: "Tôi lười."
Ninh Khả Ngọc chưa chịu thua: "Không đúng, cậu chính là lo lắng cho tớ đến phát khóc."
"..."
Trông gương mặt kiên quyết, một mực tin tưởng vào bản thân mình của Ninh Khả Ngọc, Thẩm Trạch Nhiên thở dài: "Được, là tôi lo lắng cho cậu đến phát khóc."
Nghe được câu này, Ninh Khả Ngọc hài lòng cười tươi rói. Ngoan ngoãn uống hết nước đường đỏ trong bình.
"Nhưng mà A Nhiên, cậu không thấy chúng ta rất buồn cười sao?"
"Buồn cười chỗ nào?"
Ninh Khả Ngọc cố gắng kiềm chế: "Mấy ngày trước chúng ta hứa hẹn giật giải quán quân. Hôm nay còn chưa ra trận thì cả hai đã vào phòng y tế."
Vừa nói hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728524/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.