Bệ/nh viện tư nhân nằm ở vùng ngoại ô, ngoài cửa sổ là rừng cây trải dài đến vô tận.
Tôi không ra ngoài được, và cũng chẳng thể liên lạc được với bất cứ ai ở bên ngoài.
Tôi đã từng cố gắng cầu xin sự trợ giúp từ các bác sĩ và y tá nhưng họ đều tỏ ý lực bất tòng tâm.
Ngày nào Phó Trinh cũng tới.
Hầu hết thời gian đều là vào các buổi tối, anh đến đây với dáng vẻ phong trần mệt mỏi và nói chuyện với tôi một lúc.
Tôi vô cùng kháng cự việc có các cử chỉ thân mật với anh, mà Phó Trinh cũng không cưỡ/ng é/p tôi.
Gần đây, tôi hay mơ thấy chuyện trước kia.
Hồi đó, cả ngày tôi cứ treo tên của Phó Trinh ở bên miệng.
Tôi nói, “Phó Trinh, tương lai anh chắc chắn sẽ đại phú đại quý (giàu có và có quyền lực).”
Phó Trinh lại lặng lẽ thở dài, “Hôm nay em muốn uống sữa vị gì?”
“Vị chuối nha.”
Kết quả vì để mua sữa vị chuối cho tôi mà học sinh ưu tú Phó Trinh lần đầu tiên trốn học đã bị thầy giáo bắt.
Sau đó, chúng tôi lên Đại học.
Trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn về anh và hoa khôi của trường.
Tôi ngồi tàu điện ngầm qua hơn chục điểm dừng, sau đó lại ngồi khóc ở dưới lầu ký túc xá nam.
Phó Trinh nửa đêm nửa hôm mặc vội quần áo, vội vàng xuống lầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, “Đừng khóc nữa, em muốn anh, anh là của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung/2889239/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.