Mãi cho đến hơn nửa đêm nàng vẫn chưa ngủ được, đến lúc trời gần sáng thì mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, ngày hôm sau quả nhiên ngủ dậy muộn.
Nàng sờ sờ vị trí bên cạnh thì thấy lạnh lẽo khiến lòng lo lắng không thôi. Nàng lập tức ngồi dậy ở trên giường, nhìn thấy trong phòng không có ai, dép cũng không kịp mang đã chạy ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy Diệp Hân Dao đang đánh răng trong phòng vệ sinh thì tảng đá trong lòng nàng mới được thả xuống, nàng xụ mặt, ra vẻ tức giận.
"Sao con không gọi mẹ dậy, có biết không thấy con đâu mẹ đã sợ hãi bao nhiêu không?"
Diệp Hân Dao đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ, thực xin lỗi."
Nhìn thấy bộ dáng Diệp Hân Dao rõ ràng là đã bị dọa sợ, nàng nhịn không được thở dài một hơi. Từ khi sinh Diệp Hân Dao, nàng cũng chưa từng lớn tiếng với con bé. Tiến lên hôn trán con bé một cái, ôn nhu nói: "Ngoan, mẹ không có tức giận, chỉ là lần sau rời giường thì nhớ phải gọi mẹ dậy, không được đi tới đi lui một mình có biết không."
Diệp Hân Dao ngẩng đầu, đôi mắt to chớp chớp, con bé không chỉ lớn lên trông rất giống nàng, ngay cả tính tình cũng giống cực, một khắc trước mới vừa chịu ủy khuất, ngay sau đó lại có thể vui vẻ ngay.
Cuối cùng cũng không ăn cơm ở nhà, Diệp An Nhiên mua cho Diệp Hân Dao ba cái bánh bao nhân thịt. Bánh bao còn chưa lớn bằng một bàn tay lớn, bột mì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung-gl/227230/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.