Tần Mặc đi giày cao bước từng bước tiến đến, cho đến khi thân ảnh cao gầy của cô đem nàng vây lại.
Cô duỗi tay gạt mấy lọn tóc đang bay tán loạn trước mặt ra sau tai, tay hơi dùng sức nắm cằm nàng, lòng bàn tay ấm áp mang theo hơi thở sạch sẽ vuốt ve cánh môi không chút huyết sắc của nàng.
Diệp An Nhiên cụp mi xuống, ánh mắt dừng ở trên áo sơ mi trắng tinh của cô, nàng theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích được, sống lưng cứng đến thẳng tắp.
Cô cười lạnh, cố gắng đè thấp giọng nói thanh thúy mang theo tia trào phúng nồng đậm: "Diệp An Nhiên, cô vậy mà vẫn còn sống."
Lời nói lạnh lẽo kèm theo ác ý khiến Diệp An Nhiên đột nhiên nâng mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng không chút gợn sóng của Tần Mặc.
Năm đó, sau khi mọi chuyện xảy ra nàng cũng đã đi tìm cô nhưng lại bị em gái của cô - Tần Nguyệt kiên quyết chặn ngoài cổng lớn. Vô số lời nói châm biếm cay nghiệt như ngàn mũi tên nhọn hoắt đâm vào lòng nàng.
Mà khoảng thời gian đầu khi bị cơn ác mộng kia làm tỉnh giấc, nàng cũng nhiều lần tưởng tượng tới cảnh gặp lại Tần Mặc. Sẽ điên cuồng gào thét hay khóc lóc la lối với giọng lạnh lùng đầy chất vấn? Nhưng sau đó từ trong cuộc sống mà mài giũa, lòng nàng dần lạnh xuống, không suy nghĩ nữa, kỳ thực không phải không muốn nghĩ mà là không có thời gian mà nghĩ.
Hơn nữa năm đó, sau khi mọi chuyện xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung-gl/227228/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.