Thân thể Chu Gia Di cứng đờ, không biết nên làm sao để bớt lúng túng.
May là hai mắt Tần Mặc đang lim dim, cả người đang trong trạng thái mơ màng, Chu Gia Di không có thời gian để thưởng thức dáng vẻ trước nay chưa từng thấy ở Tần Mặc, chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chu Gia Di ngồi dậy, giải thích: "Em thấy chị đã ngủ thiếp đi nên đắp tấm chăn len giúp chị, không ngờ lại đánh thức chị mất rồi."
Nghe thấy giọng nói của Chu Gia Di khiến Tần Mặc tỉnh táo lại, cô nhìn lại tấm chăn len trên người mình, nhàn nhạt gật đầu: "Cơm chín chưa?"
"Vừa hay chín rồi, bây giờ vẫn còn nóng." Vừa nói vừa đi vào phòng bếp: "Vốn muốn gọi chị vào giúp em bưng thức ăn ra đó."
Tần Mặc đứng dậy khỏi ghế sa lông, đi theo Chu Gia Di vào phòng bếp. Ba món một canh, tuy không nhiều, nhưng đủ cho hai người ăn. Hai người theo phép tắc khi ăn không nói chuyện, vì thế mà không khí trong phòng ăn đặc biệt yên tĩnh.
Lúc chuẩn bị ăn cơm, bỗng Chu Gia Di mở miệng: "A Mặc."
Tần Mặc ngẩng đầu nhìn Chu Gia Di: "Làm sao vậy?"
"Chị còn nhớ lúc trước em có nhắc với chị một nhà đầu tư rất quan trọng với em không?"
Tần Mặc gật gù.
Chu Gia Di hơi khó xử khẽ cắn môi dưới: "Nghe tổ chương trình nói ông ta có ý định muốn rút vốn, đó là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình, nếu như rút vốn, e là chương trình sẽ không thể tiếp tục duy trì được nữa."
Tần Mặc trầm mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung-gl/1053453/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.