"Tưởng cái gì, hóa ra lại là thứ rẻ tiền như này."
Lăng Khiêm ở trong phòng của mình, khinh thường mà lật tới lật lui cái kẹp bạch kim nhỏ.
Rất không có tư cách!
Cái loại đồ vật không có giá trị như này mà cũng dám lấy làm quà sinh nhật? Thật sự là đồ keo kiệt!
Là con trai của Lăng gia tướng quân, quà sinh nhật không đếm xuể, ít nhất cũng phải là xe bay cao cấp.
Mới đầu nhìn đóng gói bên ngoài của hộp, hắn còn mất không ít tâm tư tưởng rằng bên trong ít nhất cũng phải là viên ruby quý giá, kết quả lại chỉ là chiếc kẹp bạch kim vớ vẩn.
Loại kẹp bạch kim này, trong tủ quần áo của Lăng Khiêm ít nhất cũng có mười bảy mười tám cái, chỉ khác là trên cái kẹp này lại khắc một chữ "Khiêm".
Chậc!
Chỉ bằng cái kẹp đơn giản này mà muốn thu phục tâm trí của tôi sao? Lại còn khắc tên của tôi lên trên cái vật bình dân này, quả là sỉ nhục!
Rốt cuộc là vì cái gì lại chạy đến kho xử lý rác rưởi mà tìm kiếm, khổ cực mà nhặt trở về?
Cái lòng hiếu kì hỗn đản này!
Lăng Khiêm ngửi mùi thối ê ẩm trên người mình, nhìn chính mình trong gương như con mèo hoang bới lộn xộn tìm thức ăn trong đống rác, tóc tai đều lộn xộn, lại chỉ tìm được cái kẹp vô dụng chứ không phải là ruby quý giá, cảm thấy chính mình còn ngu hơn con heo.
Quả nhiên, gặp phải gia khỏa kia là sẽ không có chuyện tốt đẹp gì.
Từ sau khi tỉnh lại, mỗi lần nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phat-quan-phuc-he-liet/1356545/quyen-10-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.