Chương trước
Chương sau
Giữa thời điểm người mẹ giọt ngắn giọt dài ước nguyện với đứa con thứ hai Lăng Khiêm, thì đứa con thứ ba Lăng Hàm, đang quân trang chỉnh tề ngồi sừng sững trong một mật thất cao cấp ngay trụ sở Quân bộ tại Thường Thắng Tinh, tiếp nhận câu hỏi đã bị chất vấn hằng trăm lần của tổ điều tra độc lập.
"Phản ứng của hạm trưởng Lăng Vệ đối với tín hiệu lạ là gì?"
"Hạm trưởng Lăng Vệ không biết tín hiệu này. Khi hắn đích thân điều khiển Ngân Hoa Hào xuất chiến, đã đem toàn bộ quyền chỉ huy chiến hạm tạm thời chuyển giao cho ta. Việc xử lý tín hiệu, hoàn toàn đến từ quyết định của cá nhân ta."
"Bất kể thế nào, mọi hành động của Lăng Vệ đều quá mức lỗ mãng. Đường đường là một quan chỉ huy tiền tuyến, lại tùy tiện giao phó quyền chỉ huy cho một quân nhân khác. Cho dù người đó là em trai của mình, cũng là trái với quy định Quân bộ."
"Thanh tra, trên quân hạm, nghiêm cấm để tư tình lẫn lộn đến công việc, đây là quy định ai nấy đều khắc ghi." Lăng Hàm lãnh đạm tà tà liếc mắt nhìn vị điều tra viên ở phía bên trái đã nhiều lần nhằm vào anh trai của hắn, "Hãy đọc bản ghi chép, ta chẳng những là em trai của hạm trưởng Lăng Vệ, đồng thời còn là đặc phái Quân bộ cử đến Lăng Vệ hạm giám sát quan chỉ huy. Trong tình huống khẩn cấp, ta là người có tư cách hàng đầu tạm thời nắm giữ quyền chỉ huy toàn bộ chiến hạm."
Một mình một ghế, mặt đối mặt với sáu điều tra viên thuộc tổ điều tra độc lập.
Tựa một đám kền kền vây quanh một chú sư tử con vừa trưởng thành.
Từng người luân phiên chất vấn, bám riết không tha tiến hành đặt vô số loại câu hỏi, cố gắng từ một vài câu chữ lơi lỏng tìm ra một chút sơ hở, từ đó công phá vào trọng tâm thành lũy ngoan cố.
Thẩm vấn đã kéo dài liên lục bốn giờ đồng hồ, sáu điều tra viên đã tra hỏi qua lại đến khô khốc cả miệng lưỡi.
Bị tra vấn với cường độ cao, người bị phỏng vấn thông thường ít nhất cũng dao động một chút mới phải.
Thế nhưng, vị trước mắt khí chất nội liễm âm trầm, cả người toát lên ngạo ý tướng quân thờ ơ lạnh nhạt, lại giống như đang ngồi giữa phòng ăn, thản nhiên ung dung nhấm nháp ly rượu trái cây quý giá.
Màn thẩm vấn như vậy, đã tiến hành vô số lần.
Một vấn đề đồng dạng, tổ điều tra đã hỏi đi hỏi lại không dưới trăm lần, lần nào lần đó đều nhận được một câu trả lời không đổi.
Bọn họ lấy đoạn ghi âm thẩm vấn dài lê thê chỉnh hợp qua, thu được đáp án không khỏi há họng kinh ngạc. Dưới áp lực nặng nề của màn truy vấn gắt gao, Thiếu tướng Lăng Hàm trả lời lưu loát không hề nảy sinh dù chỉ một điểm đáng nghi ngờ, bất kể là cách dùng từ, hay ngữ khí âm điệu cũng thế.
Không thể đào ra tình tiết không ăn khớp nào, nếu là những trường hợp khác, đã sớm chấm dứt.
Song vụ án để lộ tín hiệu tần số nhìn tại tiền tuyến là quá lớn, thượng tầng Quân bộ phẫn nộ ngun ngút, truyền đạt mệnh lệnh bằng mọi giá phải truy cứu cho bằng được!
Ngày hôm qua, người chịu trách nhiệm về tổ điều tra - Trung tướng Hành Ngô Việt - tỏ ý than phiền với Tu La tướng quân rằng không thể vạch ra nổi một kẽ hở nào từ trên người Lăng Hàm, vụ án này không thể tiếp tục tra, thì Tu La tướng quân không khỏi cười lớn.
"Coi như tra không ra, nhưng không cần thiết phải... kết thúc vụ án quá sớm. Thằng nhóc con nhà Lăng Thừa Vân đó, cho ăn hành vài ngày kể ra cũng không tồi."
"Dù là con trai Thượng đẳng tướng quân đi nữa, cũng nhất định phải tuân thủ quy định Quân bộ, huống hồ nó có thể còn sống để trở thành Thượng đẳng tướng quân hay không, hẵng còn là một dấu chấm hỏi. Nếu nó dám đối kháng trong quá trình điều tra, ngươi hoàn toàn có lý do tiến hành thẩm vấn mang tính cưỡng chế."
Trung tướng Hành Ngô Việt thốt lên, "Tu La tướng quân, ý của ngài là, không phải là... dụng hình với Lăng Hàm chứ?"
Giống như Trung tướng vừa nói ra một lời mạo phạm, Tu La tướng quân không hài lòng quét mắt nhìn gã một cái.

Tuy nhiên, y vẫn trả lời vấn đề của gã, "Đương nhiên không thể vô duyên vô cớ làm vậy, như thế Lăng Thừa Vân sẽ không đáp ứng. Có điều, cung cấp cho ngươi một thông tin. Anh trai sinh đôi của Lăng Hàm, nay đã được thăng chức làm Chuẩn tướng, tham gia Lăng Vệ hạm với vai trò quan phi hành bậc một - Lăng Khiêm - đã từng bị bắt."
"Cái gì? Có chuyện như vậy ư?"
"Bắt giam là tuyệt mật, cuối cùng nhờ Vương tộc giở trò mờ ám mới được thả trở ra. Trong khoảng thời gian bị giam, khoa thẩm vấn nội bộ cũng cho thằng nhãi đó nếm không ít gian truân."
Tiết lộ xong, Tu La tướng quân ngoảnh đầu, bắn đôi mắt sáng ngời đánh giá viên điều tra, trầm thấp gọi, "Trung tướng Hành Ngô Việt."
"Vâng, trưởng quan!" Cỗ uy nghiêm từ Thượng đẳng tướng quân ép Trung tướng chập chân lại theo phản xạ.
"Ngươi nhập ngũ đã bao nhiêu năm?"
"Ba mươi năm, thưa trưởng quan."
"Ba mươi năm để đạt được chức vị Trung tướng, cũng coi như rất đáng nể. Tuy nhiên, thế cục tương lai biến hóa khó lường, nếu muốn tiếp tục ngồi trên vị trí này, không dễ dàng đâu." Tu La tướng quân lia mắt dõi vào gã, phát ra tiếng cười trầm đục.
Cho dù đã rời khỏi văn phòng tướng quân, tiếng cười kia dường như vẫn chấn động vào thần kinh thính giác của Trung tướng Hành Ngô Việt, dẫn lối tầng tầng lo âu.
Gã đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tu La tướng quân.
Lăng Hàm là một quân nhân trẻ tuổi kiệt xuất, tương lai chắc chắn kế thừa ngôi vị từ tướng quân Lăng Thừa Vân.
Nếu Lăng Hàm trở thành Thượng đẳng tướng quân, vậy Trung tướng gã năm lần bảy lượt hung tợn thẩm vấn hắn, sẽ gánh kết cục thê thảm như thế nào?
Tu La tướng quân ám chỉ, chính là điểm mấu chốt này -- Muốn ngăn chặn sự tình đáng sợ đó xảy ra, hy vọng duy nhất, chính là khiến Lăng Hàm đánh mất tư cách thừa kế trong cuộc điều tra hiện tại, buộc hắn phải chính miệng thừa nhận khi ở tiền tuyến bản thân đã phạm phải sai lầm to lớn không thể sá là để lộ tần số nhìn.
Đột nhiên, Trung tướng Hành Ngô Việt cảm thấy căm phẫn ghê gớm!
Lăng Hàm so với đá năng lượng thủy hoa tinh khiết một trăm phần trăm còn cứng hơn gấp vạn lần, căn bản gã cắn không nổi!
Rất nhiều đồng nghiệp cho rằng, gã được Quân bộ phái xuống dưới này làm nhiệm vụ điều tra, thật sự chẳng khác nào đặt mình cùng tương lai tướng quân giữa thế đối nghịch vào vòng xoáy không thể đảo ngược.
Tình cảnh bây giờ đúng là không lệch vào đâu được.
Thẩm vấn lọt vào cục diện bế tắc, nếu dụng hình, một khi bị tướng quân Lăng Thừa Vân phát hiện, kẻ chịu trách nhiệm điều tra nhất định chết không có chỗ chôn. Mà không dụng hình thì tra khảo không ra kết quả, nhiệm vụ điều tra thất bại, kẻ gánh vác cũng phải đưa lưng chịu đòn, chưa kể sau này khi Lăng Hàm ngồi lên ngai vị Tướng quân, sẽ trả thù ở mức nào?
Tu La tướng quân tường tận, Hành Ngô Việt không có sự lựa chọn...
"Mau khai báo rõ ràng!" Bỗng nhiên gầm lên giận dữ.
Rầm một tiếng, tiếng bàn tay đập hung hãn xuống mặt bàn, bừng tỉnh ký ức trong đầu Trung tướng Hành Ngô Việt.
Điều tra viên ngồi ở bên trái gã - Trung úy Nairlin, rốt cuộc một lần nữa bị sự trấn định tựa hồ vĩnh viễn không có gì có thể đả động được của Lăng Hàm bức cho phát điên, hung hổ trừng mắt, cáu tiết gầm rống với Lăng Hàm, "Đừng tưởng là con trai tướng quân thì được quyền vênh váo, chúng ta không có cách nào đối phó ngươi! Trong tay chúng ta có khai báo xác thực từ sĩ quan thông tin Abbey của Lăng Vệ hạm, hắn có thể làm chứng, trước khi khai chiến tại Phòng tuyến số 1 cực chính T, hắn đã phát hiện có tín hiệu xâm nhập đến từ bên ngoài, hơn nữa lập tức báo cáo cho ngươi. Mà ngươi, thân gánh chịu trọng trách thay thế cho hạm trưởng của Lăng Vệ hạm, lại không hề hay biết về tín hiệu xâm nhập này!"
"Sĩ quan thông tin Abbey phát hiện, là tín hiệu bất minh không rõ. Sau khi hệ thống dò xét xuất ra kết luận, tín hiệu đến từ song tự nhiên vũ trụ, không mang theo bất cứ ý nghĩa gì. Ta chỉ dựa theo quy trình xử lý nó."
"Nói dối!"
"Thanh tra, mong ngươi hãy chú ý từ ngữ của mình." Lăng Hàm vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh nhạt, lúc này đây, hắn ngay cả đưa mắt liếc đối phương một cái cũng chẳng buồn liếc, chỉ nhìn về trước, thờ ơ mở miệng, "Ta không phải là phạm nhân của các ngươi, chẳng qua chỉ xuất phát từ chủ động phía ta, tích cực hỗ trợ các ngươi điều tra. Xem như các ngươi không hề cảm kích, thì chí ít cũng nên hiểu, ta với cương vị Thiếu tướng đối với các ngươi mà nói, chính là thượng cấp."
"Ngươi!"
"Trung úy Nairlin, bình tĩnh lại." Trung tướng Hành Ngô Việt ấn bả vai Trung úy.
Vẻ mặt mấy tên điều tra viên ở đây, đều tỏ ra hiểu và thông cảm cho Nairlin.
Bọn họ cùng nhau thẩm vấn Lăng Hàm không biết đếm bao nhiêu lần cho xuể, mỗi một lần đều là phí công dã tràng vô ích. Tình hình hiện tại, chẳng có lấy một điểm nào giống bọn họ đang ép cung Lăng Hàm, mà ngược lại càng giống Lăng Hàm hờ hững, yên lặng điều khiển lại nhóm điều tra viên bọn hắn.
Màn đấu não tiêu hao thời gian dài liên tục cơ hồ khiến người nổi sùng.
"Nếu không thể đột phá, chúng ta phải suy xét đến nhưng phương thức khác hiệu quả hơn." Trung tướng Hành Ngô Việt thở dài một hơi, sau một đoạn thời gian rất dài, phun ra một câu như vậy.
Tổ điều tra sửng sốt.
"Trưởng quan, ý của ngài là?"
"Ta đề xuất tiến hành cực hạn thẩm vấn!"
Lời Trung tướng vừa dứt, các thành viên trong tổ điều tra đều lộ sắc mặt kinh sợ.
Tuy rằng lật ngược tình thế thẩm vấn cho đến bây giờ vẫn không một chút thành quả, nhưng, cũng không đến mức phải thực hiện cực hạn thẩm vấn chứ? Huống hồ, thân phận của đối tượng lại mẫn cảm như thế!
Trong phòng nhất thời im phăng phắc.
Chỉ duy nhất một người dưới tầm mắt của mọi người - Thiếu tướng Lăng Hàm - vẫn một bộ hời hợt cao ngạo, giống như đề nghị của Trung tướng không có bất cứ liên quan gì tới hắn.
"Tôi phản đối!" Sau một khoảng im lặng trầm mặc, người đầu tiên cất lời, lại là vị Trung úy tính tình nóng nảy kia. Hắn nghiêm giọng trình bày, "Trưởng quan, cho dù quá trình thẩm vấn không thuận lợi, nhưng, thẩm vấn là thẩm vấn, tra tấn là tra tấn, hai điều này không thể lẫn lộn."
Trung tướng điềm đạm giải thích, "Cực hạn thẩm vấn, cũng là một hình thức thẩm vấn. Tâm lý học đã chứng minh, khi người bị thẩm vấn chịu đau đớn ở mức độ nhất định sẽ đáp trả chất vấn, nếu như có nói dối, sẽ càng dễ lộ sơ hở. Vả lại, sử dụng thuốc kích thích chính là khiến não bộ cảm thấy thống khổ, không thật sự tổn thương thân thể."
Nairlin kiên quyết phản bác, "Suy cho cùng, làm như vậy, nghĩa là tương đương với bức cung!"

Lăng Hàm luôn hờ hững an tọa một chỗ, rốt cục cũng chuyển tầm mắt, quét nhìn vị Trung úy này một cái.
Hơi bất ngờ.
Trong Quân bộ, hóa ra vẫn còn tồn tại quân nhân chân chất thế này.
Trung tướng Hành Ngô Việt bị Trung úy Nairlin bác bỏ đến đỏ bừng cả khuôn mặt già nua, song, gã cũng không tỏ ra nổi giận, chỉ gật gật đầu, "Tất nhiên, tổ điều tra không được phép bức cung đối chứng, thế nên, để tiến hành cực hạn thẩm vấn, cần có sự đồng ý của đối tượng."
Các thành viên tổ điều tra lại há hốc.
Thầm rủa, trưởng quan ông không phải lên cơn đau tim hay bị nhồi mạch máu não rồi chứ? Người bị thẩm vấn họa điên mới đi đồng ý cực hạn thẩm vấn ấy!!!
"Thiếu tướng Lăng Hàm, chắc hẳn ngươi cũng không muốn tiếp tục bị điều tra dây dưa. Làm như vậy, chỉ lãng phí thời gian của ngươi, cũng tiêu ngốn không ít tài nguyên Quân bộ." Trung tướng đưa mắt chuyển về hướng Lăng Hàm, "Ta lấy danh nghĩa tổ điều tra độc lập, cùng thỏa thuận với ngươi. Nếu ngươi đồng ý cho phép tổ điều tra tiến hành một lần cực hạn thẩm vấn, vậy thì, tuần tới, chúng ta sẽ đưa ra kết luận cuối cùng căn cứ trên lời khai của ngươi. Từ nay về sau, tuyệt đối không hề quấy rầy bất kể là cuộc sống hay công tác của ngươi. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lăng Hàm suy tư một chút, hỏi, "Thời gian một lần cực hạn thẩm vấn, kéo dài bao nhiêu lâu?"
Những kẻ có mặt ở chỗ này, đại bộ phận đều cảm thấy giật mình.
Thoạt trông, vị Thiếu tướng trẻ tuổi dường như rất có thể chủ động tiếp nhận cực hạn thẩm vấn.
Hắn tự tin đến như vậy, không e sợ bị khổ sở đánh gục sao? Cứ coi như trong sạch thật, nhưng từ xưa đến nay, nào ít chuyện vu oan giá họa đổ tội cho người khác?
"Tối thiểu hai mươi tiếng." Trung tướng trả lời, "Yêu cầu phải có đầy đủ thời gian để lặp lại tra hỏi, xem xét câu trả lời trước và sau của ngươi."
"Còn tưởng phải cần mấy ngày mấy đêm." Lăng Hàm tựa hồ cười khẩy.
"Thỏa thuận ta đưa ra, ngươi đồng ý chứ? Thiếu tướng Lăng Hàm?"
Lăng Hàm không chút do dự gật đầu, "Đồng ý. Thế nhưng, ta yêu cầu tổ điều tra soạn thảo bằng văn bản chính thức."
"Không thành vấn đề."
"Các vị điều tra viên." Ngay tại khi Trung tướng thầm mở cờ trong bụng, thì Lăng Hàm đã cất thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng, "Cho tới nay, các ngươi đã hỏi ta rất nhiều vấn đề, hiện tại, ta có thể hỏi các vị một chuyện không?"
Nhóm điều tra ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Thân là quan điều tra, lại bị người chịu thẩm vấn vặn vẹo trở lại, thật sự quá trái lẽ thường.
Trung tướng Hành Ngô Việt nghĩ nghĩ, gã đại khái muốn được công bằng một chút, "Ngươi có thể hỏi, song, chúng ta có quyền không trả lời."
"Ngươi hỏi đi." Trung úy Nairlin ngồi bên cạnh gã cũng cả giọng lớn tiếng, "Ta xem xem ngươi muốn làm cái quái gì."
Câu hỏi của Lăng Hàm rất ngắn gọn.
"Vì sao phải thành lập một tổ điều tra độc lập, truy xét đến cùng chuyện này?"
Vấn đề vô cùng đơn giản, đơn giản đến trắng trợn.
Nhưng vấn đề đơn giản đến trắng trợn đó, xuất phát từ miệng một người như Lăng Hàm, thông qua giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm nói ra, không hiểu vì sao lại khiến những kẻ ngồi đây im re tịt hẳn ngòi.
"Công bố tần số nhìn tại tiền tuyến, chính là để công dân Liên Bang hiểu biết tình hình chúng ta chiến đấu, làm cho bọn họ biết được chiến tích của quan chỉ huy Lăng Vệ oanh liệt như thế nào. Tất cả những chuyện đó, thật sự xấu xa lắm sao?"
"Anh trai của ta - Lăng Vệ - hắn dùng máu tươi, tính mạng, cũng như sự anh dũng của bản thân, bảo vệ cho Liên Bang, đánh lui kẻ thù."
"Hết thảy những sự thật này, để cho dân chúng Liên Bang chứng kiến, hậu quả nghiêm trọng vậy ư?"
"Chẳng qua chỉ là một vấn đề không ảnh hưởng đến cuộc chiến, ngược lại còn nâng cao tinh thần ủng hộ sĩ khí cho quân ta, hà cớ gì là biến thành án tử nặng nề của Quân bộ, đến nỗi phải lập một tổ điều tra do một Trung tướng dẫn dắt tra cứu tận cùng thế này?"
"Công khai sự thật, có đáng sợ như vậy?"
"Ta, Lăng Hàm."
"Ngày hôm nay, đối với sáu vị điều tra viên đến từ tổ điều tra độc lập, khẳng định một lời. Dù rằng ta chính là người chỉ huy chiến hạm trong khi chiến dịch diễn ra, song tuyệt đối không đưa ra bất kỳ hành động nào trái ngược với quy định!"
"Nhưng, riêng chuyện tần số nhìn của Lăng Vệ hạm bị rò rỉ, bản thân ta từ đáy lòng cảm thấy rất vui mừng."
"Bởi vì, không ai có thể còn tiếp tục che giấu thành tích của một quân chân chính xuất sắc."
"Vui mừng vì sự thật, đã khiến ta không e ngại thẩm vấn."
"Thời giờ của ta rất trân quý. Al Lawson đã cướp đi anh trai của ta, ta còn phải mau chóng cứu anh ấy trở về. Ta không muốn bị các ngươi tiếp tục làm phí phạm thời gian."
"Trung tướng Hành Ngô Việt, nếu tiến hành một lần cực hạn thẩm vấn xong xuôi là kết thúc, tránh để các ngươi giống như lũ ruồi bọ vo ve vây quanh ta, kỳ thật, ngươi nên nói sớm hơn một chút, không cần dè dặt. Thậm chí, ta còn hy vọng, có thể hoàn thành dứt điểm lần thẩm vấn cuối cùng trong tuần này!"
Lăng Hàm lạnh lẽo diễn thuyết một bài.
Kể từ khi bị triệu tập đến tổ điều tra tới nay, đây là lần lên tiếng dài nhất, cũng là tuyên bố nghiêm túc nhất của hắn.
Nói xong hết những lời trên, hắn cầm lấy bút điện tử, tại văn kiện tự nguyện tiếp nhận cực hạn thẩm vấn, roèn roẹt ký xác nhận tên mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.