🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trang bị trong trò chơi, đại khái được chia làm hai loại. Một loại đánh rớt từ quái vật, một loại là người chơi chế tạo, cả hai đều có ưu nhược điểm khác nhau. Ví dụ như với mục sư hệ trị liệu mà nói, hiện giờ các loại do người chơi chế tạo như Xuân Phong Sáo Trang có thuộc tính tốt nhất. Xuân Phong Sáo Trang gồm năm thứ trường bào, quần, đai lưng, bao tay và giầy, còn các phụ kiện khác, mọi người đều cho rằng đồ rơi ra từ Boss có vẻ tốt hơn.
Trang bị do người chơi chế tạo tuy không có chuyện xác xuất thành công làm phức tạp thêm, nhưng vì bản vẽ và nguyên liệu đều rất khó kiếm, cho nên cũng không phải chuyện dễ dàng. Số mục sư mặc bộ Xuân Phong trong trò chơi cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên khi cậu cùng Nguyệt Lượng vào phó bản, trông thấy Ám Hương Phù Động mặc nguyên bộ Xuân Phong đứng đó, liền nhịn không được thảo luận trên YY: “Người mới trang bị không tốt?” Trong giọng điệu có vài phần châm biếm.
“Chắc là vừa làm xong…” Quý Đạm bối rối nhìn bộ Sáo trang sáng lấp lánh kia.
Quý Đạm cũng là mục sư, nhưng cậu không có bộ Xuân Phong.
Nguyên liệu làm Sáo trang vẫn chưa thu thập đủ, tuy rằng Nguyệt Lượng nói cô cũng có thể giúp đỡ một chút, có điều Quý Đạm nghĩ tiểu hào của Nguyệt Lượng cũng cần nguyên liệu làm Sáo trang, hơn nữa bản thân mình cũng không có lý do gì nhờ người khác làm Sáo trang hộ. Trang bị trên người hiện tại cũng không tệ, không cần vội vàng, từ từ sẽ được thôi.
 
Không ngờ Ám Hương Phù Động đã có cả Xuân Phong Sáo trang rồi.
Nguyệt Lượng và Quý Đạm hai người trò chuyện qua lại riêng với nhau, cũng không lắm lời nhiều trong trò chơi, nhưng cung tiễn thủ kia thì có mở miệng, nói chuyện trên kênh đội ngũ: Bộ Xuân Phong, đại gia nha.
Ám Hương Phù Động phát ra một emo mỉm cười, trả lời: Việc đó phải cảm ơn Bột Mỳ ca ca thân ái.
Bột Mỳ Quý Giá: Không có gì, có thể mua bằng G, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Nói rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ riêng nguyên liệu làm một bộ Xuân Phong cũng phải gần một vạn vàng rồi, với tình trạng quần chúng bình thường chỉ với phí nghìn vàng mua một con ngựa thôi đã đau lòng, đó thực sự rất xa xỉ.
Phó bản Bích Không bắt đầu từ một mê cung nho nhỏ. Đầu tiên người chơi phải tìm được ba chiếc chìa khóa phân tán tùy ý trong mê cung, ba chìa khóa này tương ứng với ba cánh cửa, mỗi cửa có một mê cung lớn, đại Boss đều ở trong ba mê cung này.
Trong mê cung đầu tiên không có tiểu quái, cho nên để tiết kiệm thời gian, mọi người đều chia nhau ra tìm chìa khóa.
Nguyệt Lượng và Quý Đạm vừa đi quanh mê cung, vừa tiếp tục tán gẫu câu được câu mất.
“Kỳ thực Bột mỳ nói không sai, trên đời này thứ có tiền là mua được đều chỉ là thứ lặt vặt, thứ quý giá thực sự không thể dùng tiền mà mua được.” Nguyệt Lượng bình luận trên YY. “Một vạn vàng nhìn qua có thể rất nhiều, kỳ thực quy ra tiền cũng chỉ hơn một trăm đồng, chỉ là tiền chi một bữa trà chiều mà thôi. Một bộ Xuân Phong đổi lấy câu Bột mỳ ca ca thân ái, xét theo một cách nào đó, đúng là rất lợi nha…”
Tuy rằng chính phủ không ủng hộ đổi tiền trong trò chơi với nhân dân tệ ở hiện thực, có điều thực tế vẫn có vài loại giao dịch đổi chác trá hình, tỉ lệ gần đây đại khái khoảng 100:1.
Trong game, nam nhân vì một cô gái mà dốc hết một số lượng lớn tiền tài và tinh lực, chẳng khác nào đang nói “Tôi muốn theo đuổi cô gái này.” Trong lòng mọi người đều biết rõ, Nguyệt Lượng đương nhiên cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Khác với bọn Quý Đạm, Nguyệt Lượng lớn hơn vài tuổi, công việc tất nhiên cũng không tệ, có tiền lại nhàn rỗi, một trăm đồng với Quý Đạm có nghĩa là tiền ăn uống trong một tuần lễ, nhưng với Nguyệt Lượng có thể thực sự chỉ là tiền trà nước trong tiệm cà phê nào đó với vài ba cô bạn mà thôi.
Với tình hình hiện nay, động một tí là có hơn trăm nghìn loại đồ trang điểm, túi hàng hiệu đủ màu, thậm chí còn có trang sức trân châu làm quà để theo đuổi một cô gái, chỉ cần một trăm đồng là có thể theo đuổi được người ta, thực sự là quá lời rồi, cũng chỉ có trong game mới vậy mà thôi.
Nhưng điều Quý Đạm không thể hiểu được là lợi ích trong lời Nguyệt Lượng, rốt cuộc là nói Bột Mỳ hay nói Ám Hương Phù Động.
Lắc đầu, nghĩ như vậy không khỏi quá ác độc đi, Quý Đạm thầm xấu hổ trong lòng.
”Cậu… Hình như không thích Ám Hương lắm hả?” Quý Đạm hỏi.
“Cái đó à, vốn tớ cũng không định nói, nói xấu sau lưng người ta cũng không tốt lắm. Có điều nếu có cơ hội, cậu vẫn nên nhắc nhở Bột Mỳ một chút, cậu ta nghe lời cậu hơn tớ mà, tớ cũng không mong cậu ta bị lừa.” Nguyệt Lượng do dự một lát rồi nói.
“Bị lừa?”
“Nếu tớ nhớ không nhầm, cậu với Bột Mỳ đều đang học đại học năm ba đúng không.”
“Ừ, đúng.” Ai cũng nói học đại học rất nhàn, nháy mắt đã học tới năm ba rồi, thế nhưng lý tưởng cuộc đời ở đâu, Quý Đạm vẫn không định hướng được, chỉ đành chìm đắm trong game trôi qua những ngày trống rỗng như trước.
“Đừng thấy Ám Hương một ca ca, hai ca ca gọi các cậu mà hiểu nhầm, nói không chừng cô ta còn lớn hơn cả tớ.”
“Không lẽ nào, cô ấy không phải mới năm nhất sao?” Nguyệt Lượng 25 hay là 26 tuổi nhỉ? Quý Đạm không nhớ rõ lắm.
“Lần trước cô ta gửi ảnh lên diễn đàn, nói là mới chụp gần đây ở trường. Nhưng mà tớ tình cờ biết được, tòa nhà trong bức ảnh đó đã cũ lắm rồi, tám năm trước vừa bị phá đi. Nếu như cô gái trong ảnh thực sự là cô ta, vậy năm năm chắc cũng phải 28, 29 tuổi. Nếu kết hôn sớm, không chừng con đã biết đi rồi. Nếu như không phải cô ta, vậy càng có vấn đề.”
Quý Đạm kinh hãi.
“Mấy chi tiết này sao cậu biết được?”
“Hừ hừ, vì bức ảnh đó chụp ở trường cũ của tớ nha, tòa nhà đó tớ thường tới đọc sách sau khi vào đại học đấy.”
Trên đời lại có chuyện tình cờ như vậy.
Tuổi tác linh tinh, thực ra mọi người cũng không quan tâm lắm. Cho dù biết Nguyệt Lượng lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng trong game vẫn là bạn tốt thôi. Có điều Quý Đạm vừa tưởng tượng đến một cô nàng lớn hơn mình bảy tám tuổi còn giả vờ ngây thơ gọi mình là ca ca thì tóc gáy đã dựng hết cả lên.
Có nên nói với Bột Mỳ chuyện này không? Quý Đạm có hơi do dự. Bột Mỳ hiện tại đang rất vui vẻ, nếu như nói thẳng quá, có thể khiến cậu ta bị kích thích không?
Thôi thì xem tình hình thế nào, tìm cơ hội nhẹ nhàng thức tỉnh cậu ta đi vậy.
Có điều Quý Đạm cũng không nhịn được mà âm thầm nghĩ, ai bảo cậu đi tán Ám Hương, bị lừa cũng đáng.
Quý Đạm thực ra cũng không phải thánh mẫu.
Còn đang âm thầm cười mỉa, đã thấy Bột Mỳ phát tin trên kênh đội ngũ: Tớ lấy được rồi. Trứng? Nguyệt Lượng?
Nguyệt Lượng: Không có.
Lam Tinh Linh: Tôi cũng tìm được một chiếc.
Mục sư áo trắng đính trên đầu tên Trứng Ốp Tiêu Sái trong màn hình kia lại quẹo vào một ngõ khác, đột ngột thấy trước mắt hiện ra một bảo rương.
Chìa khóa thứ ba cũng tìm được rồi.
Lại tập hợp giữa mê cung, mở ra cánh cửa thứ nhất, trước tiên thương lượng phân bố chiến đấu thế nào đã.
Acc mục sư của Quý Đạm tuy không có bộ Xuân Phong, nhưng trang bị cũng khá tốt. Một mình đánh phó bản cũng dư dả. Mục sư Ám Hương Phù Động theo nữa có vẻ hơi thừa. Nguyệt Lượng liền kiến nghị, để Ám Hương theo đánh quái luôn.
Mục sư chia làm hai hướng, thêm máu hoặc tăng bạo kích, tuy khả năng của Ám Hương Phù Động chẳng trông cậy được là bao, nhưng ít ra có còn hơn không. Thêm một người thương tổn cũng ít đi, có lẽ có thể nâng cao hiệu suất đánh quái phó bản hơn một chút.
Ý kiến này rất hợp lý, Ám Hương Phù Động cũng không ý kiến, vì vậy cứ thế quyết định thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.