Chương trước
Chương sau





Ron và Beck ngồi trong lều của Ron, vừa thưởng thức thịt chim trĩ nướng vừa nói chuyện phiếm. Beck lúc đầu cũng có hứng thú quan sát con gấu tím một hồi, nhưng sau đó nhanh chóng thấy chán và quay trở lại doanh trại, cùng Ron làm bữa tối.

Trong lúc vui vẻ, Beck cũng hỏi lấn sang chuyện ngày xưa Ron đi làm thợ săn:

- Này Ron, cậu có vẻ không ngạc nhiên lắm với gấu tím khổng lồ nhỉ?

- Uh, chỗ mình ở ngày xưa cũng có xuất hiện vài lần. Chỗ mình cũng có loại củ cải ưa thích của chúng, nhưng không nhiều như ở đây. Khoảng một, hai năm mới có một con xuất hiện.

- Thảo nào. Hehe, hồi lần đầu gặp nó, cậu có sợ hãi không? Chúng ta đi nhóm đông như thế này, mà tiếp xúc ở khoảng cách xa như vậy, tớ vẫn cảm nhận được nguy hiểm tột độ, tóc gáy cứ dựng dựng.

- Đó là phản ứng cảnh báo nguy hiểm tiềm thức của người có cấp độ thần lực đạt chuẩn. Với người thường thì sẽ không có cảm giác đó. Cảm giác đó càng rõ ràng thì chứng tỏ năng lực thần lực sĩ của người đó càng cao. Bởi vì gấu tím khổng lồ thực ra là loài hung thú có năng lực ma pháp cực mạnh và hùng hậu. Đây cũng là lý do chúng có sức bền khủng khiếp và khả năng phòng thủ rất mạnh.

- Chậc chậc, ghê thật. Nếu không phải chúng thuộc loại hiền thì có lẽ chúng nó đã trở thành loài hung thú đỉnh cấp rồi nhỉ.

- Mình nghĩ bản thân nó đã là hung thú đỉnh cấp rồi. Chẳng qua chúng nó không có nhiều hứng thú với các thức ăn là các loài thú không phải hung thú, nên mọi người mới ngộ nhận là nó "hiền". Chỉ khi rất đói, gấu tím khổng lồ mới đi săn các con thú bình thường.

- Nhưng rõ ràng chúng ăn cả củ cải!

- Uhm, có một truyền thuyết của giới thợ săn, là loại củ cải đặc biệt mà gấu tím thích ăn này có một chất đặc biệt, có khả năng ức chế năng lực đàn ông. Ăn nó nhiều sẽ dẫn đến yếu sinh lý. Mình nghĩ sau khi ăn thịt hung thú khác thì gấu tím khổng lồ cần ăn loại củ cải này vào để ức chế bớt nguồn năng lược ẩn chứa trong bữa ăn trước của nó để cảm thấy thoải mái hơn. Uhm, đây chỉ là phán đoán cá nhân của mình, không có căn cứ.

- Vậy vụ củ cải gây yếu sinh lý thì đã được chứng thực chưa?

- Cũng chưa nốt. Chả vị thợ săn nào có hứng đi xác thực chuyện này, hehe. Dù sao nó cũng không nằm trong danh sách thực phẩm của con người.

- Cũng đúng ha! Hahaha! Mà này Ron, có vẻ cậu biết rõ về gấu tím nhỉ, còn rõ hơn thợ săn Hun của Taurus nữa, những hiểu biết của cậu là từ đau? Các thợ săn thôn Tuktuk của đế quốc chúng ta?

- Một phần là nhờ các thợ săn đã chỉ dạy mình, phần khác mình tự cảm ngộ. Mình đã chạm trán gấu tím khổng lồ một lần. Xém chết.

- Ý cậu là cậu đã bị gấu tím đuổi, sau đó chạy trốn kịp? Chém gió! Thợ săn Hun đã bảo hầu hết trường hợp người chết dưới tay gấu tím khổng lồ đều là bị nó truy đuổi đến kiệt sức rồi bị nó bắt lại xé xác. Gấu tím có thể chạy hàng trăm cây số liên tục ở tốc độ trên bốn mươi cây số giờ, và đây cũng là tốc độ chạy trung bình của thần lực sĩ trung cấp. Ý cậu là cậu còn chạy nhanh hơn thế nhiefu và thoát khỏi sự truy đuổi? Mềnh chả tin!

Ron cười cười nhún vai không nói gì. Hắn thực ra không nói rõ phần đầu. Lần đó hắn thực sự đã giao thủ một trận thừa sống thiết chết với một con gấu tím khổng lổ, sau đó bị thương chạy thoát. Con gấu cũng bị thương và cảm thấy Ron quá khó nhằn, không giết được, nên từ bỏ truy đuổi.

Cảnh báo được giải trừ ngày hôm sau, khi con gấu ngủ dậy và quay lại bên kia bờ sông Fence vào giữa đêm.

Mọi người – trừ Beck và Ron – đều hào hứng bàn tán về sự kiện con gấu. Darx cũng thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy có cảm giác thành tựu nhỏ khi lần đầu tiên điều động mọi người trong trạng thái trực chiến thực tế và không có sai sót gì xảy ra. Mọi người đều cảm thấy chuyến thực tập thật thú vị và bổ ích, và sẽ là kinh nghiệm quý giá cho bọn họ sau này. Thanh niên mới lớn mà, luôn mộng mơ và dạt dào sức sống.

Sau khi sự việc lắng xuống, cả doanh trại lại trở lại tác phong thường ngày, ai đi nghiên cứu sinh vật học cứ đi, ai cảnh giới cứ cảnh giới, ai đi chơi cứ đi chơi, ai làm việc cứ làm việc, và Ron vẫn ngày ngày tập luyện.

Thực tế thì khi rèn luyện, Ron đi rất xa khỏi khu doanh trại. Thường hắn chạy một mạch hơn nửa tiếng đồng hồ ở tốc độ cao, tránh né vượt chướng ngại vật đầy rẫy trên đường mà không làm bất kỳ dừng lại. Có lúc hắn chạy không theo quỹ đạo mà thành các đường khúc khuỷu không có quy luật, nhảy lên các cành cao, cúi người chạy xuyên qua hốc rễ thấp, đạp ngang các thân cổ thụ lớn. Trong quá trình chạy, hắn cũng thường xuyên vung dao găm chặt phá các chướng ngại vướng víu phía trước như dây leo, bụi gai, cành củi mục. Động tác chạy nhảy và vung dao của hắn rất uyển chuyển và mềm mại, vận lực rất hiệu quả và gây ít tiếng động. Thậm chí có những lúc âm thanh hắn đạp trên đất hay thân cây còn nhỏ hơn tiếng gió vù vù sau lưng Ron.

Lộ trình chạy của Ron không có định trước, chỉ có điểm đến luôn là một nơi có nguồn nước sạch, cách doanh trại khoảng hai mươi cây số. Có khi là một dòng suối nhỏ, có khi là bờ sông Fence phía thượng nguồn.

Sau khi chọn được điểm đến và dừng lại, Ron bắt đầu làm một bài tập luyện chiến đấu giả định trong khoảng nửa tiếng. Hắn thả ra thần thức khắp một khu vực rộng xung quanh, sau đó luyện tập thu phóng các kỹ năng thần lực, đốt nóng đỏ con dao găm trong tay, phóng vũ khí, nhắm bắn các mục tiêu giả định, sau đó hắn trút bỏ lớp vải đen quấn „cây củi" sau lưng – vật bất ly thân của hắn.

Bên trong là một thanh kiếm, nhìn hình dạng thì là dạng đại kiếm sử dụng trong quân đội chính quy của đế quốc Si, nhưng nhìn kỹ thì nó không giống tí nào, thậm chí không giống một cây kiếm đúng nghĩa. Phần tay nắm và hộ thủ không được bọc gỗ hay vải hay vật liệu mềm nào khác, mà đều là thuần kim loại cứng liền mạch với thân kiếm. Thân kiếm và tay nắm có bề mặt rất sần sùi không hề mỹ cảm, thậm chí có những chỗ lồi lõm thấy rõ, và lưỡi kiếm rất tù, vân lởm chởm. Mũi kiếm cũng tù tù như chuôi kiếm. Dọc toàn thân kiếm có một điểm đặc biệt là nó có rất nhiều lỗ nhỏ li ti trên bề mặt, như lỗ dã tràng đào trên cát nhìn từ xa. Thực tế, không ai biết những lỗ này kéo dài đến lõi kiếm, hòa vào một trục rỗng dọc từ chuôi kiếm đến mũi kiếm. Nói cách khác, cây kiếm này có lõi rỗng. Nếu ai vui tính có thể liên tưởng nó với một cây sáo, nhưng bị bịt lại hai đầu. Chỉ có điều, nó đã sắp không còn hình dạng của một cây kiếm nữa – khi quấn vải, nó dễ bị nhầm với một cây gậy, còn khi móc lớp vải ra, nó còn giống một cây cời bếp lò hơn. Nói chung có lẽ không ai đánh giá cao tạo nghệ của người chế ra cây „kiếm" này, và cũng không ai muốn dùng nó, vì nó ngoài việc sử dụng như gậy ra có vẻ không thích hợp làm gì khác.

Thế những Ron lại rất trọng thị cây kiếm. Từ lần đầu tiên tiếp nhận nó – trong trạng thái sáng bóng đẹp đẽ từ trưởng thôn Tuktuk – Ron luôn mang cây kiếm kè kè theo mình. Trải qua nhiều lần rèn đúc gia cố lại, cây kiếm dần trở nên xù xì méo mó, nhưng Ron không chê hiềm. Sau này Ron tự mình rèn đúc lại kiếm, sử dụng kỹ năng thần lực để tạo hình lại nó, dần dà trở thành hình dáng hiện tại. Kể từ lúc đó, Ron dính với cây kiếm như hình với bóng. Hắn không bao giờ rời xa cây kiếm quá năm mét, kể cả khi ngủ hay đi vệ sinh, tắm rửa.

Ron bắt đầu luyện kiếm.

Mỗi khi luyện kiếm, Ron rất chuyên chú. Sắc mặt hắn lúc này thay đổi, khí thế cũng khác hẳn bình thường. Hai mắt hắn sát ý dào dạt, đôi lông mày chụm vào nhau và hếch lên hai bên như cánh chim, các bó cơ da mặt đều căng cứng, mặt hắn hơi đỏ lên, gân trán ẩn hiện, hai hàm răng cắn chặt và miệng hơi banh ra. Tuy nhiên hơi thở của hắn lại cực kỳ đều đặn và bình tĩnh, như thể hắn đang ngủ sâu vậy. Nhịp thở của hắn rất dài và sâu, dài gấp ba lần lúc bình thường – bình thường hắn thở cũng rất đều và sâu, đây là cơ sở để những người nhiều kinh nghiệm quan sắt hắn một thời gian đều cảm thấy hắn rất mạnh, nhưng họ lại không phán đoán đúng hắn mạnh tới cỡ nào, bởi trạng thái bình thường của hắn khác rất xa trạng thái chuyên chú khi hắn vào tư thế chiến đấu.

Hắn nắm kiếm ngang mắt, xuống tấn thấp, giữ yên lặng tuyệt đối. Toàn bộ các giác quan hắn lúc này làm việc hết công suất, thần thức cảm thận tinh tường mọi thứ xung quanh hắn, không có góc chết. Tuy đứng tấn ở trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng nhưng từ hắn lại phát ra âm thanh kỳ quái. Đó là tiếng gió rít nhẹ thông qua các lỗ li ti trên thân cây hắc kiếm hắn cầm. Cây kiếm từ màu đen nhanh chóng chuyển sang màu đỏ sậm, rồi đỏ tươi, thậm chí ở trạng thái cuối cùng nó chuyển sang màu vàng cam chói mắt – nhưng rất ít khi Ron nung nóng nó đến độ này, chỉ lúc nào tình thế nguy cấp.

Rất kỳ lạ ở chỗ, với nhiệt độ cực cao khiến cho thân kiếm đỏ tươi lên như vậy mà tay Ron cầm không làm sao cả. Thực tế thì lúc này Ron không trực tiếp cầm vào thanh kiếm. Hai bàn tay hắn ôm hờ, cách chuôi kiếm khoảng vài ly, và không ngừng truyền sức nóng vào thân kiếm. Vì thế ngay vị trí hai bàn tay hắn phát ra khói nhẹ, như là tay hắn bị kiếm nung cháy, nhưng thực chất thì không phải, mà là không khí bị tay hắn nung nóng không ngừng truyền vào các khe li ti, và các luồng khí nguội hơn từ thân kiếm truyền ngược ra ngoài.

Sau khi nung nóng thanh kiếm đến độ nhất định, Ron bắt đầu điều khiển nó bay ngang xoay dọc quanh thân mình trong bán kính khoảng năm đến mười mét. Kiếm bay lúc nhanh lúc chậm, có khi vừa bay vừa xoay tròn theo trục dọc hoặc trục ngang, có khi đang bay thì đột ngột thay đổi quỹ đạo liên tục, nhìn rất đẹp mắt. Cùng lúc đó Ron cũng bắt đầu cử động. Hắn bỏ thế tấn và bắt đầu đi các bài quyền. Hắn tung người nhảy cao quá đầu người, có khi búng mình xoạc một bước năm sáu mét, huy quyền và duỗi tay làm động tác bổ chặt, hoặc bất ngờ xòe tay làm động tác chụp cào, tả xung hữu đột liên tục không nghỉ. Chung quanh hắn, cây kiếm nóng đỏ tươi vẫn bay múa không ngừng theo sự điều khiển, chém ngang bổ dọc. Trông hắn lúc này như đang cùng kiếm khiêu vũ. Một điệu khiêu vũ chết chóc.

Bất ngờ hắn tăng tốc, động tác nhanh lên gấp ba bốn lần lúc trước, cả tóc độ kiếm cũng vậy, nhanh đến mức tạo ra những tiếng gió rít sắc nhọn chát chúa không ngừng, hoặc ồ ồ trầm đục khi nó vừa bay xừa xoay tròn. Động tác của Ron càng lúc càng nhanh, tới mức người ta không kịp theo dõi các đòn đá và đòn đấm, chặt của hắn nữa. Phạm vi tập luyện của hắn mở rộng ra, toàn bộ môi trường xung quanh bốc khói mù mịt vì hơi nước bốc lên do sức nóng tỏa ra từ Ron và cây kiếm. Thế nhưng cây kiếm không hè chạm vào bất cứ thứ gì trong suốt đường bay của nó. Nó tránh khai uyển chuyển các cây cối và chướng ngại vật xung quanh, không làm chúng bị chém đứt hay xuyên thủng.

Sau khoảng gần nửa giờ liên tục tập luyện ở cường độ cao, rút cục Ron thả chậm lại tốc độ, dần dừng lại. Thanh kiếm cũng mất độ sáng, trở lại màu đen như cũ, dù khói còn bốc nghi ngút quanh thân. Cuối cùng, cây kiếm rơi tọt xuống suối nước, bốc lên một mảnh bọt khí trắng xóa. Ron cũng cởi ra áo quần, trầm mình xuống dòng nước, nghỉ xả hơi và tắm.

Ron tắm khá lâu. Phải gần một tiếng. Hắn khoan khoái thưởng thức việc ngâm mình trong dòng nước. Cây kiếm ở gần có khi được dùng như dụng cụ điều chỉnh nhiệt độ dòng nước khi Ron cần. Chẳng qua gần đây Ron toàn đi tắm sông tắm suối, nước chảy mạnh, hắn không thể dùng kiếm để tắm nước nóng. Tắm xong Ron cách không điều khiển việc giặt giũ trang phục của mình, rồi dùng nhiệt hong khô chúng. Sau đó hắn mới lên bờ và mặc lại quần áo, thảnh thơi chạy chậm về lại doanh trại, trên đường nếu tiện tay thì bắt vài con thú nhỏ hoặc vài thứ gia vị về để nấu nướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.