Chương trước
Chương sau
Trong lịch sử nói chung, Lý Chiêu Hoàng (Lý Thiên Hinh) có thể không là người khiến Hoa Bảo Ngân yêu thích nhất, nhưng Trần Cảnh lại là người duy nhất khiến cô cảm thấy đồng cảm và thương hại nhất. Nhưng đấy là trước khi xuyên không đến nơi này và yêu phải nàng. Nên từ nhân vật được đồng cảm, được thương hại, nay vị Vua đầu tiên của nhà Trần đã trở thành cái gai trong mắt của cô. Hay đúng hơn chính là tình địch vô cùng chướng mắt.
Lý Thiên Hinh vừa thấy Trần Cảnh bước vào liền hành lễ, sau được cho miễn lễ, mặt đối mặt nhìn nhau. Nhưng khác với dáng vẻ dịu dàng thông thường Hoa Bảo Ngân hay thấy, hay bộ dáng ngượng ngùng có chút đáng yêu, thì nàng hiện tại đối với được xem là "phu quân" của mình lại có chút bình thản và vô cảm. Tựa như mọi chuyện đã qua cũng đã ném lại cùng quá khứ, chẳng để lại chút vết tích nào, kể cả nỗi đau lẫn yêu thương.
Trần Cảnh nhìn nàng bằng ánh nhìn như thương cảm, lại có chút như áy náy, rồi lại nhìn bàn ăn đạm bạc những món đồ chay, khẽ thở dài, hỏi, "Nàng lâu nay sao rồi? Trẫm bận nhiều chuyện quốc sự, nàng hẳn tịch mịch lắm. Bình thường đều ăn như như thế này sao?". Hắn nói xong lại ngồi xuống bàn ăn, rồi chỉ tay nơi đối diện, bảo, "Nàng cũng ngồi đi".
Lý Thiên Hinh khẽ gật đầu, rồi đi đến ngồi đối diện vời Trần Cảnh. Trên cùng một bàn, vốn dĩ là quan hệ phu thê, nhưng thái độ lại xa cách vạn trượng, ánh nhìn của nàng cũng cư nhiên không nhìn người mà bản thân từng xem là duy nhất. Rõ ràng là mặt đối mặt, nhưng ánh mắt lại mơ hồ trống rỗng nhìn mà như chẳng nhìn, xa cách, lạnh lùng đến đáng sợ. Còn thua cả người dưng nước lã mới gặp mấy ngày như Hoa Bảo Ngân.
"Cảm tạ Bệ hạ đã lưu tâm. Thần thiếp từ mấy năm nay đã chay giới, cũng không thấy khổ cực gì. Ngược lại Bệ hạ ngày đêm lo chính sự, việc nước trăm công, bận tiếp bá quan văn võ, lại lo chuyện hiền tài mai sau hậu thế, đúng là cực nhọc rồi", Lý Thiên Hinh bình ổn đối mặt, ngoài mặt không buồn không vui, tất cả đều chỉ như là lễ quân thần, thậm chí một chút dịu dàng giả tạo cho có như đối với Hoa Bảo Ngân cũng không. Không nói, cũng không ai nghĩ đó từng là một thân phận phu thê, nhiều năm chung chăn chung gối, lớn lên cùng nhau. Đúng là nhàn nhạt đến xa lạ.
"Nước ta hiền tài vô số, chuyện mai sau ta chẳng nhọc công gì. Trái lại nàng ở đây có chút tịch mịch, ta có chút đau lòng. Nàng muốn du ngoạn để đỡ phần tịch mịch không? Ta sẽ thu xếp chính sự rồi đi cùng nàng".
"Bệ hạ không cần vậy đâu. Chuyện quốc gia đại sự của bệ hạ, nhân tài của bệ hạ, thiên hạ của bệ hạ vẫn nên làm trọng. Thần thiếp thật không dám để bệ hạ nhọc tâm vì mình. Thần thiếp vẫn tốt, mong bệ hạ đừng quá lo lắng", Lý Thiên Hinh tỏ ra hiểu chuyện, nói như nàng đang suy nghĩ cho Trần Cảnh. Sự thật thì, lời lẽ nàng ý tứ cũng rõ ràng, không quá thâm sâu gì. Chính là muốn hắn biết thiên hạ này đã là của nhà Trần, nên tự giữ thật tốt, còn một phế đế, phế hậu như mình vị Vua của một nước trăm công ngàn việc không nên nhọc tâm đến. Nói gọn chút, chính là muốn không dính dáng gì đến nhau. Không ân sủng, không tốt bụng, không thương hại, không cần cảm thấy có lỗi, không gì cả. Cứ như vậy mà tiếp tục như người xa lạ, mỗi kẻ một thế giới riêng là tốt nhất.
Trần Cảnh thở dài, mắt tràn ngập buồn phiền và lo lắng, nói, "Bao nhiêu năm rồi. Nàng hận ta cũng hận bao nhiêu năm rồi. Nàng vẫn chưa buông tha cho ta cũng không sao, nhưng sao nàng hãy buông tha cho bản thân. Đừng vì ta mà đau lòng, chuyện năm đó... Tất cả cũng là thiên mệnh. Tỷ tỷ của nàng và ta đều quan tâm nàng. Nàng ấy trước lúc nhập thổ vi an cũng muốn đến tìm nàng. Nhưng nàng ấy sợ, lo là nàng sẽ từ chối nên đã... Ta và tỷ tỷ của nàng đều rất lo cho nàng, Hinh nhi à!".
Hai chữ "Hinh nhi" của Trần Cảnh khiến Lý Thiên Hinh nhớ đến trước đây bản thân cũng hay được hắn gọi như vậy. Nhưng nếu trước đây nghe đến hai từ "Hinh nhi" là rất vui vẻ, cảm giác được yêu thương, thì hiện tại lại cảm giác như một chậu nước lạnh tạt vào trong lòng. Khiến cho lòng vốn nguội lạnh, lại càng lạnh hơn.
Đồng thời, nhờ hai từ "Hinh nhi" ấy thốt ra từ miệng của Trần Cảnh, Lý Thiên Hinh mới cảm thấy hai từ ấy thốt ra từ miệng của Hoa Bảo Ngân một cách tự nhiên như vậy, cùng chân thành đến vậy lại dễ chịu hơn rất nhiều.
Hoa Bảo Ngân trốn trong tủ, nghe hai từ "Hinh nhi" cũng bừng tỉnh khỏi cảm giác thăng hoa, hạnh phúc sau cái hôn vô tình của người thương. Cô nhìn tới lui, chỉ thấy có một khe sáng duy nhất gọi vào từ khe hở cửa tú. Nên theo phản xạ, liền không nghĩ nhiều, ghé mắt ra ngoài xem qua một khoảng hỏng.
Từ góc nhìn của Hoa Bảo Ngân, nhìn ra liền Lý Thiên Hinh đang ở cùng một nam nhân tuổi trạc trung niên, bề ngoài thoạt nhìn hiền lành, nhưng đôi mắt và khuôn mặt hiện rõ sự từng trải cùng ưu tư. Hắn không phải là ngoại hình không phải quá xuất chúng, không phải kiểu soái ca gì, nhưng ngược lại trông rất chín chắn, hiền lành, đĩnh đạc nhìn vào liền thấy khí chất nho nhã, tri thức. Nhìn kỹ liền thấy hẳn là con người xuất thân ưu tú, có qua vài lần kinh thư, đèn sách, nên khí chất thật sự rất tốt. Nhưng mà đôi mắt lại có vết thâm do mắt ngủ, trán phủ đầy vết nhăn, râu dài qua cằm, tóc cọng đen xen cọng bạc, nhìn là biết hẳn là người có nhiều lo âu. Nhưng sao đôi mắt người đó lại nhìn nàng đong đầy nỗi buồn, lại có phần như áy náy, hai tay để trên đùi cứ đen xen vào nhau chà tới lui, hiện rõ sự căng thẳng và lo lắng nhất định.
Nhìn đồ hắn mặc, tóc, mũ, cũng như một số hậu cận đứng sau đợi lệnh và hơn hết chính là ngồi ngang hàng nói chuyện với Lý Thiên Hinh, Hoa Bảo liền biết hắn chính là vị Vua đầu tiên của nhà Trần – Trần Thái Tông, Trần Cảnh.
Nhìn Lý Thiên Hinh ngồi nói chuyện với người mà tự chính mình cho rằng chính là Trần Cảnh, trong lòng Hoa Bảo Ngân thật sự không cảm thấy vui vẻ. Cảm giác như có gì đó cào lên, nhói nhói, khó chịu, như nghẹn lại cái gì đó trong lòng và cũng có lẽ cảm giác này được gọi là ghen... Dù thực tế, cô chỉ là đoán chưa chắc chắn đều gì và bản thân với nàng vẫn chưa là gì để có quyền ghen.
Hoa Bảo Ngân ngồi bên trong tủ gỗ, chỉ nhìn thấy, chứ nghe không rõ ngoài kia nói gì. Vừa nãy hai chữ "Hinh nhi" kia cũng là Trần Cảnh nói có chút to nên mới nghe rõ, còn bây giờ thì nói qua nói lại cũng không biết là nói gì. Nhưng nhìn thấy Lý Thiên Hinh nhàn nhạt, bộ dáng bình thản đối đáp, không cười không khóc, không chút phản ứng mạnh, trong lòng cô vừa vui lại vừa lo. Vui vì nàng cùng hắn hẳn đã chẳng còn cảm tình, lo vì sợ vết thương lòng ấy vẫn ngự trị trong trái tim người thương.
"Sao Trần Cảnh sớm không đến, muộn không đến, bây giờ lại đến đây làm gì vậy? Ôi! Điên chết đi được. Không nghe gì hết trơn!", Hoa Bảo Ngân cố ghé sát tai vào khe hở của tủ gỗ để nghe. Nhưng khoảng cách có phần xa, cũng như những đoạn đối thoại của Trần Cảnh và Lý Thiên Hinh càng lúc lại càng như nhỏ đi, nên có cố ghé tai sát mấy cũng không nghe thấy gì. Chỉ nhìn thấy cảnh hai người đó nói chuyện qua lại, ta kính nàng nàng kính ta, thái độ bình ổn, lại cẩn trọng, khiến cho cô – con người giỏi tưởng tượng, lại có trái tim thủy tinh trong lòng vô cùng khó chịu. Mà cũng phải thôi, ai lại thấy vui khi thấy người mình yêu ngồi nói chuyện thân mật với người mà người đó có mối quan hệ tình cảm bao giờ. Nhưng nghĩ kỹ một chút, thì rõ ràng người ta mới là chân phu thê.
Hoa Bảo Ngân thật lòng rất không vui, ghen tức khó chịu trong lòng. Nhưng rồi nghĩ đến Lý Thiên Hinh và Trần Cảnh là chân phu thê, thì cảm giác lại càng thêm khó chịu. Khó chịu với hai người, cũng khó chịu với chính mình không là gì cả với nàng...
Khác với Hoa Bảo Ngân tức giận và ghen tuông đến muốn nổ tung, Lý Thiên Hinh từ đầu đến cuối bề ngoài vẫn nhàn nhạt, Trần Cảnh nói gì cũng đáp vô cùng thận trọng, nhưng cũng tỏ rõ sự xa cách, khiến câu chuyện càng nói càng đi vào ngõ cụt. Nàng vốn dĩ chuyện xưa không muốn nhắc, tương lai cũng chẳng quản, hiện tại lại càng không muốn cùng hắn quản. Nên mọi thứ đều nhàn nhạt, có phần vô cảm khi đối diện với người mà mình từng xem là quan trọng nhất và cũng là người đã khiến mình tổn thương nhất. Sau tất cả mọi chuyện, chịu đủ thương đau, thất vọng, thứ còn sót lại cũng chỉ là cảm giác trống rỗng và vô cảm.
Cuối cùng, Trần Cảnh phải bắt sang chuyện khác, nhìn bàn ăn rồi hỏi, "Hinh nhi! Nàng cùng người khác dùng cơm sao?". Hắn liếc thấy hai bộ chén đũa để cạnh nhau, một trong số đó cũng chẳng còn đôi đũa, trong lòng có chút suy nghĩ mơ hồ.
"Bệ hạ nghĩ nhiều rồi. Thần thiếp quanh năm đều ở trong nội cung, làm gì cùng ai khác dùng cơm được. Chỉ là đôi lúc muốn thử cảm giác một mình dùng hai chén. Bệ hạ quá lo nghĩ nhiều rồi!", Lý Thiên Hinh bình ổn, không chút e dè đối mặt với Trần Cảnh trùng trùng nghi kỵ. Nàng nhiều năm qua học được nhiều nhất cũng chính là học cách bình tĩnh đối mặt, nói dối không chớp mắt, nên giờ phút này ứng biến vẫn rất ổn. Tuy nhiên, vẫn sẽ đôi khi có chút ngoại lệ. Mà ngoại lệ ấy cũng chỉ là Hoa Bảo Ngân vô hại, thích làm trò, lúc này lúc khác, tinh quái, nghịch ngợm, khó đoán khó nghĩ, khiến cho người thông minh gặp phải đôi khi cũng khó lòng ứng phó kịp.
"Là ta nghĩ nhiều sao?", Trần Cảnh cười khẽ. Sau im lặng một lúc, hắn liền lấy lại cười phấn khởi, nói, "Được rồi. Hôm nay ta ở lại dùng bữa với nàng. Nàng nể mặt chứ, Hinh nhi?".
"Thiên hạ này tấc đất đều là của Bệ hạ. Thần thiếp sao lại không nể mặt. Cơm canh chỗ thần thiếp đôi phần đạm bạc, hy vọng bệ hạ không chê", Lý Thiên Hinh vẫn nhàn nhạt ra mặt. Nàng với chuyện Trần Cảnh ở lại không vui cũng không buồn, không mời gọi cũng chẳng thể thiện chối từ. Cư nhiên để hắn muốn làm gì thì làm, bản thân thể hiện một màu xa cách, vô tình.
"Hahaha! Vậy thì tốt rồi. Người đâu! Chuẩn bị cho ta chén đũa".
Chén đũa của Trần Cảnh sau đó nhanh chóng được dọn lên. Qua một lượt kiểm tra độc, thì bắt đầu dùng bữa. Suốt bữa ăn, hắn liên tục gắp thức ăn cho Lý Thiên Hinh, cười nói, nhìn nàng ăn trìu mến, trong mắt thể hiện sự chăm lo, lại đôi lúc đưa chén ra kêu gắp thức ăn cho.
Lý Thiên Hinh với thái độ của Trần Cảnh cũng không ưa gì, nhưng đương nhiên không thể cãi lời, nên đều gắp cho khi được yêu cầu. Nhưng vẫn là trung thành với bộ dánh bình thản, không có ý vị đặc biệt, càng chẳng thể hiện gì ra bên ngoài. Cứ như một người đã mất đi hỉ nộ ái ố, cư nhiên làm mọi thứ mà chẳng đặt chút tình cảm nào vào trong.
Nhìn từ xa không rõ, dễ nghĩ Lý Thiên Hinh đang e thẹn nên có chút nhàn nhạt, nhìn Trần Cảnh nhiệt tình phu thê ái ân mặn nồng, dễ lầm tưởng hai người đều tình ý nồng nàn, yêu thương thắm thiết, không nghĩ đến cái gọi là giả tạo và xa cách.
Bên trong tủ không nghe thấy bên ngoài, quan sát cũng chỉ thấy như vậy, Hoa Bảo Ngân chính vì vậy liền liên tưởng đến chuyện Trần Cảnh đã dỗ được Lý Thiên Hinh, nên mới cùng nhau dùng bữa. Nghĩ đến bàn ăn đó là dành cho mình và nàng, lại thấy hai người họ cứ gắp thức ăn qua lại, trong khi cô năn nỉ vẫn tỏ ra chần chừ, ép mới được gắp cho ăn mà trong lòng không khỏi đau đớn.
Hoa Bảo Ngân là lần đầu yêu, nên cơ bản không thể nghĩ thấy suốt, nên nhìn tình cảnh trước mắt liền tự liên tưởng, rồi càng nhìn càng ức, càng nghĩ càng không thông, để rồi cuối cùng những giọt nước mắt ấm ức cũng đã tuông rơi. Cố dùng tay để giữ chặt miệng không phát ra tiếng nấc nghẹn, nước mắt cứ không ngừng rơi, trong lòng là một cảm giác nhói đau chưa từng trải qua, khiến cô càng khóc lại càng nhói, tim đập từng nhiệt nặng nề, lý trí tràn đầy cảm giác ghen tức không sao chịu nổi, chỉ muốn dùng tay đập mạnh vào tủ cho vỡ nát, rồi bản thân sẽ chạy đến ôm lấy Lý Thiên Hinh thật chặt ngay trước mặt Trần Cảnh, mặc kệ cả hậu quả sau đó. Nhưng lý trí còn sót lại trong mình đã không cho phép những hành động cảm tính, ngu ngốc ấy diễn ra.
Hoa Bảo Ngân biết không thể để Trần Cảnh phát giác ra mình, nếu không Lý Thiên Hinh sẽ bị liên lụy, sẽ vì một nữ nhân lai lịch bất minh mà khiến hắn nghĩ nàng này nọ, hoặc có cơ hội vu cho tội tạo phản. Dù bản thân rất tức giận, vô cùng ghen tuông, nhưng cô cũng không được để cho người mình yêu thương tổn. Không được, mãi mãi không được làm nữ nhân mình thương yêu bị tổn thương đến. Dù cho, trái tim không ngừng gào thét trong lòng ngực và cảm giác nhói đau trên từng tế bào của cơ thể.
Cứ như vậy, Hoa Bảo Ngân một mình trong tủ đồ gặm nhấm nỗi đau của chính mình như một đứa ngốc. Trái tim thủy tinh có hàng ngàn vết nứt, tựa như có thể vỡ tung thành từng mảnh bất cứ khi nào.
Trần Cảnh dùng bữa xong còn rất nhàn nhã ở lại uống trà, rồi đánh cờ với Lý Thiên Hinh hồi lâu. Cho đến khi hầu cận kề tai nói gì đó, hắn mới chịu đứng dậy rồi đi. Trước khi đi còn có nhã ý đưa tay chỉnh trâm cài trên tóc nàng, tạo ra cảnh tượng phu thê ấm áp khiến người ngoài nhìn vào (không biết gì) sẽ thật sự nghĩ là họ yêu thương ân ái, sinh lòng ngưỡng mộ.
Lý Thiên Hinh hiểu rõ tình hình, với sự quan tâm của Trần Cảnh không tránh né, chẳng đáp lại, cứ vậy như ban đầu đến giờ, một mực lạnh nhạt và xa cách trùng trùng. Thậm chí với hành động chỉnh trâm hiếm hoi, mà từ rất lâu rồi không được hắn làm giúp, cũng chẳng mang lại chút xúc cảm nào cho nàng, Cơ bản, tâm đã chết, tình cảm kia cũng đã sớm như Lý triều – đã lụi tàn trong biển lửa, không cách nào khôi phục.
Đợi khi Trần Cảnh đã đi xa, Lý Thiên Hinh mới nâng trán, thở dài. Nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi khi vẫn phải chiều theo sự ân ái giả tạo kia, dù thật sự thì cái bản thân thể hiện nhiều nhất cũng chỉ là xa cách.
Lý Thiên Hinh ngồi lên ghế, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, giọng đều đều hỏi, "Hoa cô nương đâu rồi?".
"Trong tủ", Lan Nhi cười mờ ám, chỉ tay về phía tủ gỗ nhốt Hoa Bảo Ngân tạm thời. Sớm vốn dĩ không ưa gì cô, nên giờ nhốt được người trong lòng liền vui vẻ, cùng thỏa mãn. Nàng thái độ như vậy một phần cũng vì ấn tượng không tốt ban đầu và trong thời gian tiếp xúc gần đây thì ấn tượng cũng chỉ càng tệ hơn, nên vui ra mặt là điều không tránh khỏi.
Lý Thiên Hinh nghe Hoa Bảo Ngân bị nhốt trong tủ từ lúc Trần Cảnh đến hiện tại, gần nửa canh giờ, vừa ngộp vừa tối, trong lòng nhất thời có chút phức tạp. Mặc dù biết đó là kế sách ứng biến để giữ mạng cho mình và cô, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút gì đó tương tự như lo lắng một chút.
"Mở cửa tủ ra", Lý Thiên Hinh vội đứng dậy đi lại tủ. Theo sau là Lan Nhi cũng vội vàng đi theo. Nàng thật ra cũng khá mệt rồi, cũng chẳng muốn đi lại mấy và chuyện này thật ra cũng không nguy đến cần vội vàng. Nhưng vẫn là, lòng nghĩ vậy, tứ chi lại tự tác làm khác.
Lý Thiên Hinh trong ngoài bất nhất như vậy rõ ràng chính là trong lòng đã thật sự lo cho Hoa Bảo Ngân thật rồi, mà bản thân vẫn cứ không hiểu đấy thôi. Nữ nhân mang nhiều kiêng kỵ như nàng, nhiều suy nghĩ, chính là bất nhất và mơ hồ đến thế.
Lan Nhi y lệnh đi mở cửa tủ. Khóa vừa bật ra, cửa tủ mở, nàng gay gắt nhìn vào định lớn tiếng kêu Hoa Bảo Ngân ra, thì miệng còn chưa kịp cất tiếng đã bị dáng vẻ của trước mắt làm cho bất ngờ và giật mình, không nói nên lời.
Trước mắt của Lan Nhi là Hoa Bảo Ngân nửa đáng sợ, nửa thê thảm đến khiến người ta khó tin đó là tiểu cô nương thường hay vui vẻ, bám lấy Lý Thiên Hinh mấy ngày nay. Mắt thì đỏ hoe vẫn còn đọng nước, tay siết chặt thành đấm, người dựa vào thành tủ, dáng vẻ đau khổ và đầy tức giận. Cô tựa như một người sau một đêm mất hết tất cả, bị đẩy xuống tận cùng địa ngục, thê thảm và đau đớn đến không còn gì bằng.
Từ lúc Hoa Bảo Ngân đến cho đến hiện tại, thì đó là lần đầu Lan Nhi nhìn thấy cô có biểu hiện đáng sợ đến vậy, khác hẳn với bình thường dàng vẻ thuần hài tử, thích nghịch ngợm và hay bám dính vẫn thấy. Nàng cảm thấy có chút không ổn, nên không lên tiếng gọi gay gắt như thường. Thay vào đó liền lùi lại mấy bước, rồi nói với Lý Thiên Hinh, "Chủ tử! Nha đầu kia bị quỷ nhập rồi".
"Như thế nào?", Lý Thiên Hinh vẫn còn mệt mỏi sau một buổi tiếp chuyện cùng Trần Cảnh, nên thái độ hiện tại khi nghe Lan nhi nói Hoa Bảo Ngân bị "quỷ nhập" có chút không vui ra mặt, mặc dù thật lòng cũng có lo lắng.
Lý Thiên Hinh vừa đến, chưa kịp nhìn thấy mặt người, thì Hoa Bảo Ngân đã đứng dậy, né mặt đi. Nàng cảm giác có chuyện không ổn, kêu, "Hoa cô nương...".
Không để Lý Thiên Hinh nói hết, Hoa Bảo Ngan đã cắt ngang, nói, "Muội đi đây chút". Rồi vụt chạy đi mất hút, không thèm ngoái đầu nhìn lại nàng dù chỉ một lần.
Có lẽ Hoa Bảo Ngân đã chẳng nhận ra, khi nãy bản thân cố bình ổn trong giọng nói, không để Lý Thiên Hinh nhận ra mình đang run rẩy, đã khiến cho những lời trên khi được nói ra vô cùng lạnh nhạt. Khác hẳn với giọng nói ngọt ngào, đáng yêu thông thường dành cho nàng, nó thật sự lạnh nhạt và vô cảm.
Hoa Bảo Ngân chạy nhanh, nên khi Lý Thiên Hinh quay lưng nhìn, thứ còn sót lại trong tầm mắt chỉ là bóng dáng thanh mảnh nhỏ dần rồi khuất hẳn. Khiến nàng nhất thời nhớ đến năm ấy, cũng như vậy Trần Cảnh nói mấy lời rồi liền chạy đi mất hút giữa màn đêm.
Đi làm gì, cũng để rồi lúc quay lại, thì đã là một ngày sau ngày Lý Thiên Hinh bị phế xuống thành Chiêu Thánh công chúa và Lý Oanh đã là Thuận Thiên Hoàng hậu thay. Nàng cũng chẳng còn nhớ khi đó mình đã phản ứng thế nào, hay bày ra dáng vẻ ra sao, hoặc nói lời gì nữa. Đã thất vọng, hay đã cười trừ vì một chuyện hiển nhiên sớm đoán được từ trước.
Chỉ nhớ khi đó trong mắt Trần Cảnh là sự áy náy và bất lực, để rồi quay đi, buông một câu muộn màng, "Ta phụ nàng kiếp này, Hinh nhi!".
***
Trời đã tối muộn, tiếng côn trùng kêu lên từng hồi, hôm nay là mười lăm nên trăng phía trên đặc biệt tròn và sáng tỏa, soi rọi từng ngóc ngách của mảng khuôn viên vắng lặng hóa hoang sơ, xung quanh rêu bám cây trườn, lá rụng đợi mưa xuống ủ lại lên một mùi ẩm mốc nồng đậm, khiến ai có thính giác nhạy dễ dàng bị mùi ẩm mốc nơi đây làm cho nôn tất cả loại thực phẩm đã ăn ra ngoài. Nhưng Hoa Bảo Ngân thì không.
Hoa Bảo Ngân chỉ ngồi ở đó, mặc kệ bản thân chán ghét nhất là mùi hôi và ghê tởm nhất là những nơi dơ bẩn. Tâm trạng của cô lúc này vô cùng tồi tệ, khuôn mặt vui tươi ngày nào hóa nên thẫn thờ, đôi mắt chỉ còn tồn đọng những giọt nước mắt chưa khô, cả người buông xuôi, ngồi lên thành gỗ hành lang bằng gỗ, đầu và lưng tựa cột lớn, mắt ngước nhìn trăng đêm, lòng lại chỉ thấy rõ bóng hình Lý Thiên Hinh. Tình yêu và nỗi đau, đan xen, hòa lẫn, không ngừng cào lên trái tim thiếu nữ mỏng manh lần đầu biết yêu. Đau đớn đến tận cùng.
Hoa Bảo Ngân chính là ngốc nghếch, dù đau lòng cũng không muốn để Lý Thiên Hinh thấy, sợ bị thấy khuôn mặt thảm hại cũng chính mình. Nên kết quả, chạy một hồi cũng chẳng biết bản thân đã chạy đến đâu và nơi hiện tại là nơi nào nữa. Vốn dĩ là khi nãy vẫn còn sáng trời, nhưng đến hiện tại đã là màn đêm tĩnh mịch. Nhưng quan cô làm gì quan tâm đến chuyện bản thân đang ở đâu, hay có thể nguy hiểm không, khi trái tim và lý trí chẳng còn cân bằng được nữa.
Trước đây vẫn nghe nói về chuyện ai yêu rồi cũng mong đối phương nhìn thấy mặt tốt đẹp của mình, chẳng mong đối phương nhìn thấy mình khi thảm hại, hóa ra chẳng phải tình cảnh của Hoa Bảo Ngân hiện tại sao. Có lẽ những xúc cảm này thật ngốc nghếch với một người đến từ hiện đại, thường sống với tư duy lạc quan và xem trọng lý trí như cô. Nhưng hiện tại, không còn quan trọng ngốc hay không nữa. Bởi khi yêu, có ai còn thông minh và thật sự hành động theo lý trí được nữa đâu.
"Cuối cùng là mình đang làm gì đây? Bỏ chạy như một kẻ ngốc, nhút nhát, để rồi giờ ngồi đây như đứa tự kỷ. Chắc nàng ấy sẽ không nghĩ mình điên đâu nhỉ! Haha...", Hoa Bảo Ngân gượng cười, cố nuốt nước mắt vào trong. Nhưng cố tỏ ra vui vẻ với bản thân, an ủi chính mình đã ổn bao nhiêu, thì những giọt nước mắt cố nén mấy, sau cũng vẫn thành thật tuôn rơi trên má từng giọt một thành dòng.
Mặc cho Hoa Bảo Ngân sau đó cố vội chùi đi nước mắt của mình, thì nước mắt vẫn ngoan cố tuôn rơi, trong lòng càng thêm nhói lên, cảm xúc cứ tự động tuôn trào theo dòng nước mắt không chịu thôi. Không lau được nước mắt cứ tuôn rơi, không kiềm được cảm xúc của chính mình, tuyến lệ cứ hoạt động trong khi lý trí không ngừng bảo rằng đang ổn và đừng khóc nữa, khiến cô càng lúc lại càng bất lực với bản thân.
Rõ ràng từ đầu chỉ là chút đau lòng, ghen tuông vì Lý Thiên Hinh cùng Trần Cảnh cùng nhau thân mật trò chuyện. Nhưng rồi vì không muốn nàng thấy mình chật vật mà Hoa Bảo Ngân bỏ chạy, nhanh chóng biến mất để không cho người thương thấy khuôn mặt thảm hại của mình. Để rồi cuối cùng lại thành ra cảnh tượng "khóc thành sông", trái tim không ngừng thổn thức, người cứ không ngừng run rẩy. Cái này không gọi là yêu, là thương, thì còn gọi là gì nữa đây... Cô một người cô gái sống hai mươi năm trên đời, chính là đã lần đầu thật sự trao tâm cho một người, dù bản thân có biết người đó là không thể và bên cạnh người đó chính là chống lại nhiều quy tắc của chính bản thân.
Không làm người thứ ba, không đụng đến "hoa có chủ", không đau lòng vì một người quá nhiều, không thích một người quá lý trí... là toàn bộ nguyên tắc của Hoa Bảo Ngân từng đặt ra cho chính mình. Để giờ, vì Lý Thiên Hinh mà toàn bộ mọi thứ từng đặt ra đều bị phá hủy, để đổi lại những giọt nước mắt đau thương cho chính mình.
Đúng lúc này, đột nhiên một bóng đen vụt qua, Hoa Bảo Ngân giác quan kém nhạy lại bị cảm xúc rối bời chi phối, nên vẫn không nhận ra chuyện gì, cứ như đứa ngốc, hóa oán phụ ngồi khóc nức nở một mình, mặc kệ trái đất vẫn xoay quanh mặt trời, thời gian vẫn trôi.
Bóng đen cứ xẹt qua, xẹt lại, cố tình cho Hoa Bảo Ngân nhìn thấy đến lộ liệu, nhưng cô mãi chẳng thèm để tâm đến, vẫn chỉ thổn thức vì chuyện tình cảm của chính mình.
Hoa Bảo Ngân hiện tại đúng chuẩn trẻ con lần đầu biết yêu, vì yêu mà chẳng buồn để tâm đến cả thế giới vẫn đang vận hành.
Kết quả, bóng đen bất lực, đi thẳng đến đứng ngay trước mặt Hoa Bảo Ngân, túm cổ áo, kéo ngã khỏi chỗ thành gỗ hàng lang đang ngồi, hại cô xém té đập mặt xuống đám lá mục cùng rêu bên dưới. May là đã kịp thời thức tỉnh, phản ứng lại nguy hiểm nhanh, nên thay vì đập mặt thì tay vì chống đỡ mà bị dính rêu và lá mục ở lòng bàn tay, cùng chút sây sát nhẹ, còn y phục thì dính bẩn khỏi nói.
Hoa Bảo Ngân bị chọc cho tức giận, cả khuôn mặt từ bi thương và bất lực biến thành giận giữ, cau có, lớn tiếng mắng, "Điên quá hả? Không chuyện gì làm hay gì mà chơi trò mất dạy vậy!". Cô mắng người rồi mới nhận ra giọng mình đã có chút bị khàn do hồi lâu ngồi nức nở, mũi cũng đã có chút nghẹt lại. Thành ra dù đang chửi người, giọng cố gay gắt, nhưng nghe lại có chút kỳ kỳ, hơi mất cười và đáng yêu.
"Ngươi và ả ta là quan hệ gì?", Hắc y nhân lạnh lùng hỏi. Giọng không có một chút ấm, hơi khàn đặc, nghe qua liền biết là giọng của nam nhân, hoặc một cô nương nào đó mang tông giọng của một người đàn ông...
"Ả? Ngươi đang nói ai vậy? Ngươi chắc cũng có tên họ đầy đủ, người ta cũng vậy. Mở miệng ra kêu ả không biết ngượng mồm à!", Hoa Bảo Ngân tỏ ra chán ghét, khó chịu với Hắc y nhân. Mặc dù thừa biết từ "ả" ở đây là chỉ ai. Mà đơn giản là từ khi đến đây cũng chỉ dính đến Lý Thiên Hinh, nên nói cái liền biết nói ai. Thêm nữa, hắn dám kêu nàng là "ả", đúng là khiến cô thật sự không vui và muốn đánh tên Hắc y nhân một trận. Chỉ là ngặt nỗi dù là con nhà nòi với nhà ngoại theo nghiệp quân nhân, nhưng bản thân lại không phải là cao thủ võ thuật, thì nói đến đánh nổi ai. Lại biết thời xưa tấc đất đều là ngọa hổ tàng long, cao thủ đi đường mua rau cũng gặp, tùy ý làm dại thì sợ là mạng cũng không cần giữ nữa.
Nên nói, Hoa Bảo Ngân chính là không phải một nha đầu ngốc đến giận quá mất khôn. Cứ cố "máu chó" cho lắm làm gì khi tức giận, để hối hận về sau còn tệ hơn. Biết mình biết ta, thì trăm trận mới trăm thắng được.
Hắc y nhân cười lạnh, "Ha! Ngươi hiểu rõ ta nói ai mà. Đừng có mà giả điên với ta, ta không kiên nhẫn với những nha đầu cứ thích tỏ ra cứng đầu đâu. Tốt nhất ngươi nên nói rõ, ngươi và ả ta có quan hệ gì. Không thì đừng mong toàn thây bước khỏi chỗ này hôm nay!".
"Hình như ngươi sai rồi. Không phải ta điên, mà là ngươi có chút không hiểu tiếng người. Ta nói rồi, ở đây ai cũng có tên họ. Ngươi gọi "ả" lần nữa thì đừng trách!", Hoa Bảo Ngân thật sự trở nên vô cùng tức giận. Mắt cô trở nên sắc như dao, lạnh như băng, hoàn toàn khác hẳn hình ảnh bình thường là cô gái nhỏ vui vẻ và lúc nãy là cô nàng lần đầu yêu tổn thương.
"Nói nghe giỏi vậy. Ta thật sự muốn xem nha đầu ngươi "đừng trách" thế nào đó", Hắc y nhân thách thức, bước đến thu hẹp khoảng cách với Hoa Bảo Ngân, tỏ uy thế đe dọa. Nhưng ngặt nỗi cô là chiều cao của cô gái trẻ của hiện đại, lần cuối khám sức khỏe hồi đầu năm ba Đại học cô đã cao đến hơn mét bảy, nên hắn tiến đến cũng chỉ cao đến ngang ngửa, quá thiếu cao để áp đảo được, hay đe dọa. Ngược lại còn bị cười khinh.
"Ha! Là ngươi nói đó nha!", Hoa Bảo Ngân cười khẽ đầy nham hiểm, rồi cong chân dồn sức lên gối thẳng vào bộ hạ của tên Hắc y nhân. Cô sống suốt hai mươi năm trên đời, từ nhỏ đến lớn không chăm rèn võ nghệ gì, nhưng với tư cách là thành viên viên đội bóng đá của trường, thì vô cùng tự tin rằng chân của bản thân thật sự có sức hơn người bình thường khá nhiều. Nên một cú đá vừa rồi, thật sự là vô cùng chí mạng với bất kẻ nào, không riêng gì nam nhân.
Hắc y nhân hét lớn trong đau đớn, rồi ôm chỗ bị lên gối, gục xuống, quằn quại trong đau đớn, không ngừng rên rỉ vì đau, luôn miệng mắng Hoa Bảo Ngân tiện nhân. Hắn sống nhiêu năm như vậy trên đời, sớm hiểu giang hồ hiểm ác, nhưng hèn hạ đến mức đá vào chỗ thiên liêng và trọng yếu để giành lợi thế như thế này thì là lần đầu.
Hoa Bảo Ngân nhún vai, thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ, dùng chân đạp đạp mạnh vào tên Hắc y nhân, nói, "Biết sao được. Ngươi cường tráng quá, ta chơi không lại, nên ta dùng cách của ta. Thắng là được, ai quan tâm tiện hay không tiện đâu. Lúc nãy ngươi nói ta đừng mong toàn thây đi khỏi đây nhỉ! Vậy thôi tránh phụ lòng ngươi, ta không đi toàn thây, ta chạy toàn thây đây. Vĩnh biệt tên điên!". Cô nói xong liền đạp thêm vài cái đầy mạnh bạo nữa, rồi quay lưng muốn đi. Nhưng chợt nhớ có chuyện chưa nói, nên liền quay lại lườm một cái đầy sắc lạnh, trầm giọng cảnh cáo, "À! Nữ nhân của ta có tên. Ngươi không gọi nàng ấy bằng tên được, ta cũng không muốn cho ngươi gọi nàng ấy bằng tên lắm. Nên lần sau nếu có cơ hội gặp, vào một hôm nào đó, thì hỏi về nàng ấy hãy hỏi một cách lịch sự và tôn trọng hơn. Nếu không, hôm nay là lên gối, ngày sau là cắt bỏ. Hiểu chưa!".
Nói rồi, tranh thủ Hắc y nhân bị hạ gục, Hoa Bảo Ngân cũng diễn xong nét ngầu, tỏ ra "so deep" các kiểu cũng xong, cô cũng nhanh chóng chạy nhanh đi để thoát thân. Trước đó cũng không quên bỏ lại hai chữ "Cáo từ" dành cho kẻ bị mình hạ gục nằm trên đất.
Trong lúc chạy Hoa Bảo Ngân liên tục khấn vái thần Phật, thầm niệm nam mô, kêu gọi gia phả tổ tiên mấy đời phù hồ, cầu cho Hắc y nhân không đuổi kịp mình. Cô cố cong chân chạy hết mức, cắm đầu cắm cổ mà chạy. Kết quả, lại chạy đến chỗ ngã ba, không biết nên rẽ đâu là đúng, chẳng biết đường nào dẫn đến Lý Thiên Hinh của mình, đường nào là ải tử.
"What the... Sao "xu" dữ dị trời! Giờ biết đi hướng nào bây giờ ta?", Hoa Bảo Ngân trở nên bối rối trước những ngã rẽ. Chẳng một đường nào là chắc chắn ổn, nên nếu chọn đại mà chọn sai, sợ là mạng cũng khó giữ.
Đang loay hoay không biết đi đường nào, thì từ phía sau Hoa Bảo Ngân có người bất ngờ vỗ vai, khiến cô theo phản xạ liền giật tay người đó, bẻ khóa lại, khiến đối phương đau đến hét to.
"Đau đau! Ngươi muốn ám sát bổn Hoàng tử à! Người đâu, hộ giá!", Trần Quốc Khang hét lớn. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đối xử mạnh bạo vậy, nói chi lần này còn là nữ nhân. Đúng là nói ra chọc cười người khác mà.
Thật sự thì Hoa Bảo Ngân không phải mạnh và Trần Quốc Khang không yếu, mà cơ bản là cô làm đúng kỹ thuật được dạy trong môn võ tự vệ ở trường, nên thời khắc này mới dễ dàng chiếm được ưu thế, dễ dàng trấn áp đối phương.
Nghe đối phương xưng "bổn Hoàng tử", trong lòng Hoa Bảo Ngân liền có chút bất an. Thầm tính toán một chút, sợ mình chọc nhầm người không nên chọc, nên liền buông tay. Sau đó cô vờ tỏ ra mình là người chịu thiệt, che mặt theo kiểu thục nữ, giả giọng yếu ớt nói, "Tiểu nữ chỉ là một nữ nhân tầm thường, vừa rồi không biết đã mạo phạm điện hạ. Nhưng nam nữ thụ thụ bất tư thân, vừa rồi đắc tội cũng là do sợ hãi thất tiết. Điện hạ! Người sẽ không chém đầu tiểu nữ chứ!".
Trần Quốc Khang mười chín trẻ trung thanh tú, mắt sáng ngời tựa ánh sao, mày rồng mắt phượng, phong thái quý phái hoàng tộc lộ rõ. Nhưng tiếc là hắn tuy là Hoàng tử, nhưng lại có vẻ trông quá đơn giản, không nhìn ra được là người giỏi bày mưu tính kế, chỉ có thể xem là biết chuyện, còn để gọi là phong thế uy nghiêm lẫm liệt thì nhìn chẳng ra. Nhân tướng sớm định chẳng phải cửu ngũ chí tôn.
Do tính tình có chút thành thật, là một quân tử thật sự, nên vừa rồi rõ là mình chịu đau, sau nghe Hoa Bảo Ngân than trách liền lộ rõ bộ dáng bối rối và thành thật tin bản thân đã mạo phạm nữ nhân nhà lành. Sau còn âm thầm tự biện hộ thêm là cô chỉ là quá sợ hãi, nên phải ứng như thế không trách được và sớm cũng chẳng còn ý oán trách vì sự cố vừa rồi.
"Ta vừa rồi là vì muốn xem ngươi là người phương nào đi lạc đến nơi này. Chỗ này bình thường đều là nơi bổn Hoàng tử một mình giải sầu. Không phải là ta muốn xúc phạm ngươi!", Trần Quốc Khang cố gắng giải thích mình không có ý xấu.
Hoa Bảo Ngân trong lòng vui vì lừa được người, ngoài mặt vẫn tỏ ra đôi chút sợ hãi, vờ lắp bắp. "Điện hạ! Người... người sẽ không chém đầu tiểu nữ chứ?".
"Nếu ngươi cũng là không cố ý thì cũng không sao. Dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất tương thân. Một phần cũng là Đại hoàng tử ta sai với ngươi. Hôm nay ta độ lượng, tạm tha cho ngươi một mạng. Về sau còn tái phạm, giết không tha".
"Đạ tạ điện hạ khai ân!", Hoa Bảo Ngân vờ cúi đầu tạ ân, cố diễn ra nét nữ tử yếu đuối sụt sùi xúc động, trong lòng lại thầm nghĩ đối phương hóa ra là Trần Quốc Khang, người gắn với câu chuyện "Chiếc áo bông" nổi tiếng mà trước đây mình từng đọc.
Ngày xưa đọc về Trần Quốc Khang, Hoa Bảo Ngân thường cảm thấy vị Đại hoàng nữ này cũng bình thường quá rồi. So với Trần Quốc Tuấn, Trần Quang Khải có phần kém cỏi hơn khá nhiều. Nên hiện giờ được gặp thì công nhận... kém thật. Khí chất hắn cao quý mà không để đủ mưu mẹo; sáng ngời, anh tuấn, mà không cho cảm giác là bậc mưu trí tài cao. Xác định là đời này có thể tận hưởng đủ phú quý, góp sức cho nước nhà, nhưng nói là quá ưu tú xứng bậc hiền triết, hay anh hùng cao cao tại thượng, thì thật sự khó được. Mà trong sử cũng ghi rồi, vị Hoàng tử thật sự so với hai đệ cùng mẹ khác cha của mình thật kém xa. Mà tính cũng may cho cô, nếu gặp Trần Hoảng, hay Trần Quang Khải thì sợ là khó lòng bình yên, tiện bề lươn lẹo thoát thân như hiện tại rồi. Dù hai người kai thật sự nổi bật, khiến ai cũng muốn gặp bằng xương bằng thịt ngoài trang giấy, nhưng vẫn là đúng người đúng lúc thì hay hơn. Chứ gặp "đại nhân vật" rồi mất luôn mạng thì đúng khóc không ra nước mắt luôn a.
Đúng lúc này, đám thị vệ khi mới chạy đến, tay lăm lăm đao kiếm, đồng loạt hướng Hoa Bảo Ngân khiến cô sợ đến co người, mặt tái méc, nhìn Trần Quốc Khang bằng ánh mắt sợ hãi cầu cứu. Mới vừa rồi vừa mới được tha xong, không ngờ nhanh vậy lại bị bao vây bởi một dàn vũ khí hùng hậu, đúng là sợ chết người rồi.
Hoa Bảo Ngân cố tỏ ra đáng thương nhất có thể, hướng đôi mắt rưng rưng nhìn vị Hoàng tử hiền lành Trần Quốc Khang, kêu, "Điện hạ à!".
Trần Quốc Khang là chính nhân quân tử, thấy Hoa Bảo Ngân cầu cứu liền không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Cô cau có, mặt đầy tức giận nhìn đám thị vệ, hét, "Mau lui ra hết cho ta!".
Tên dẫn đầu đám thị vệ tỏ ra bối rối, "Nhưng điện hạ. Vừa rồi thần nghe...".
"Ta bảo lui ngay!", Trần Quốc Khang tức giận, trợn mắt nhìn đám thị vệ vô dụng. Vừa rồi hắn gọi không đến, giờ đến thì có ích gì. Giờ chạy đến tỏ vẻ uy nghiêm, quan tâm an nguy như vậy còn chướng mắt hơn cả không đến.
Hoa Bảo Ngân cười thầm trong bụng, cảm thấy Trần Quốc Khang như vậy thật tốt. Ít nhất về sau nếu được, thì cô còn có thể nhờ vả tí khi cần. Có thể kết giao bằng hữu với Hoàng tử, mặc kệ là có phải là tương lai hắn công danh thế nào đi nữa thì nhìn chung cũng không tệ, có thể nhân cơ hội đó mua tí đồ cho Lý Thiên Hinh thì lại càng tốt. Tuy nghĩ đến lợi dụng lòng tốt của người khác làm lợi cho mình không tốt, nhưng đây là Hoàng cung và kẻ đơn thuần chính là kẻ chết yểu.
Đám thị vệ thấy Trần Quốc Khang tức giận như vậy, cũng không muốn ở lại khiến hắn thêm chướng mắt, liền kéo nhau lũ lượt rời đi, trả lại không gian riêng cho hai người. Trước khi rời đi hẳn, tên đứng đầu thị vệ còn không quên liếc nhìn đến Hoa Bảo Ngân một chút với ánh mắt dò xét, nghi ngờ. Tuy nhiên, cô không phải kiểu khom người khép nép, nên thấy hắn nhìn mình, thì liền không khách khí nhìn lại, cố ý trợn to mắt mà nhìn như trêu chọc, bộ dạng vô cùng đắc ý. Khiến cho tên thị vệ tức giận đến mặt đỏ gay, răng nghiến chặt, rồi mạnh chân giẫm đất rời đi.
Hoa Bảo Ngân làm những việc trên vô cùng kín đáo, nên Trần Quốc Khang gần đó không thấy, ngược lại còn tỏ ra vẻ mặt khó chịu với những tên thị vệ, trong khi một mực chẳng nghi ngờ cô chút nào. Hắn như vậy cũng là quá tốt, quá thiện lương và đơn thuần rồi.
Cười một lúc, đắc ý thêm một chút hả hê, Hoa Bảo Ngân mới nhìn đến Trần Quốc Khang vẫn còn đang cau có, khuôn mặt đầy tức giận không khỏi có chút đồng cảm, khuyên, "Điện hạ! Người đừng tức giận. Bọn họ chỉ là lo cho an nguy của người". Cô cũng hiểu, vừa rồi tình huống rõ ràng rất nguy hiểm, nhưng thị vệ lại đến muộn như vậy, hóa chẳng khác này khiến cho chủ tử mình chết đâu. Tất cả những đều chậm trễ này, có lẽ phần nào do thận phận đặc biệt của vị Hoàng tử này. Nên thành thật rất đáng thương, không thể không đồng cảm.
"Lo? Nếu lo bọn chúng đã không đến muộn thế. Vừa rồi nếu ngươi là thích khách thì có lẽ ta đã bị bọn chúng cho chờ đến chết rồi. Đúng là một đám vô dụng!", Trần Quốc Khang không vui, tức giận đỏ cả mặt, hai tay nắm chặt thành đấm lớn.
"Thì đến muộn cũng là đến, vẫn tốt hơn nhắm mắt làm ngơ, vờ không nghe không thấy mà".
"Hừm! Không nói đến bọn vô dụng đó. Ngươi vừa rồi thế nào? Bị dọa cho sợ rồi đúng không?", Trần Quốc Khang bước đến gần hơn để xem xét tình hình của Hoa Bảo Ngân. Kết quả là bị cô làm cho điêu đứng, chết dại trước khuôn mặt kiều diễm của mỹ nữ. Từ đôi mắt phượng sắc xảo sáng rực, đôi môi anh đào đỏ hồng quyến rũ, chiếc mũi cao nhỏ nhắn... tất cả đều hoàn hảo hài hòa, xinh đẹp đến bức người.
Ở Hoa Bảo Ngân toát lên nét thông minh, năng lượng tràn đầy như ánh mặt trời, khiến Trần Quốc Khang nhìn đến không thể rời mắt, nhất thời trong lòng cảm thấy rung động. Nhưng sau đó cũng rất nhanh liền phát hiện ra cô còn cao hơn hắn hẳn một bàn tay, khiến lòng tự trọng có chút sụp đổ, quay đi không dám nhìn thẳng vị cô nương trước mặt khiến mình nhất thời rung động nữa.
Hoa Bảo Ngân nhìn biểu hiện quay kia, liền hiểu hẳn Trần Quốc Khang là bị làm cho ngại ngùng, khi trước mặt là một tiểu mỹ nhân vô song như vậy. Lại thêm vừa rồi tiến đến gần, cô thấy rõ hắn thấp hơn, hẳn trong lòng đã có sự đổ vỡ không ít a. Đường đường là Hoàng tử tôn thất, vậy mà còn thấp hơn nữ tử thông thường, đúng là chuyện chọc cười thiên hạ. Nhưng cũng không trách được, do nữ tử thông thường ở đây thực tế là con người hiện đại, với chế độ dinh dưỡng đầy đủ hơn người xưa, nên chiều cao vượt trội cũng là lẽ hiển nhiên.
Thấy Trần Quốc Khang ngại ngùng như vậy, Hoa Bảo Ngân tính tình tinh quái, liền bật cười tinh ranh thầm kín, trong lòng chế đối phương đúng là mặt mỏng. Nhưng đồng thời cũng chẳng muốn dây dưa thêm, nên liền lợi dụng thời cơ tẩu thoát, hướng đối phương nói, "Điện hạ! Đêm đã muộn, người cũng về nghỉ ngơi sớm ạ! Tiểu nữ đi trước đây!". Cô nhanh chân muốn chạy, nhưng lại bị hắn túm lại trước khi kịp chạy đi xa.
Trần Quốc Khang lần nữa tiếp xúc gần với Hoa Bảo Ngân, nhìn rõ dáng vẻ của cô dưới ánh trăng sáng, lại càng thêm ngượng ngùng đẩy người ra. Ngại ngùng quay đi, có chút mất tự nhiên, hỏi, "Ngươi... là người cung nào?".
"Hả? Tiểu nữ... là người của Lý công chúa!", Hoa Bảo Ngân thẳng thừa nhận mình là người của Lý Chiêu Hinh một cách bất chấp sự thật là mình đơn phương yêu bám lấy, chẳng được công nhận sở hữu.
Hoa Bảo Ngân thừa nhận không phải muốn mang lại phiền phức cho người mình yêu, mà là có ý muốn lợi dụng Trần Quốc Khang một chút, để hắn sau này nếu có thể làm bằng hữu thì ít nhất sẽ không khó dễ Lý Thiên Hinh. Thêm nữa, vị Hoàng tử này tính cách cũng không tệ, nói ra cũng hẳn không sao. Với lại, không nói ra sao nhờ giúp chỉ đường về. Lỡ đi tào lao đi vào ải tử còn tệ hơn.
"Ý ngươi là Chiêu Thánh công chúa? Ngươi là tì nữ của bà ta?".
"Tiểu nữ là "người" của Công chúa!", Hoa Bảo Ngân cố ý nhấn mạnh chữ "người", nhầm mang lại hàm ý rõ ràng, khẳng định mình không phải nô tì. Đương nhiên là biết Trần Quốc Khang không hiểu, nên mới thoải mái nói. Thời đại này, đương nhiên hiếm ai nghĩ sẽ có một tiểu cô nương lại đi yêu thích, "muốn" một vị phu nhân bị tướng công mình thất sủng phải sống cuộc sống tịch mịch nhiều năm. Thêm nữa, nhìn hắn lớn thế này, đoán thầm cũng đã hơn mười sáu, cũng đồng nghĩa nàng đã ba mươi mấy, còn cô thì mới có hai mươi, khoảng cách khá lớn để nghĩ là có quan hệ "crush sương sương" đơn phương. Nhưng sự thật đã chứng minh, tình yêu chính là vượt trên tất cả. Còn chuyện nguyên tắc, hay tuổi tác, giới tính gì đó đâu quan trọng đâu. Đơn giản chính là yêu một người rất nhiều, rất thật lòng thôi.
"Thì là tì nữ đó. Không lẽ ngươi là công công?", Trần Quốc Khang bày ra vẻ mặt ngờ vực. Mặc dù hắn nhìn đâu cũng thấy Hoa Bảo Ngân là nữ nhân, một chút dáng vẻ công công cũng không có.
Hoa Bảo Ngân bật cười, đáp, "Có lẽ vậy á!". Cô cười làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp hoàn hảo, xinh đẹp mà bản thân luôn tự hào. Nhưng đó là điều khiến Trần Quốc Khang ngay sau có chút không hài lòng ra mặt.
"Gì đây? Sao răng ngươi thế kia? Răng trắng như răng chó vậy!".
"Răng chó?", Hoa Bảo Ngân đơ mặt. Cô trải qua một cảm giác sốc nặng, không tin nổi tai mình vừa nghe bản thân bị mắng là "chó". Nhưng sau đó nhớ ra vài chuyện, thì thầm "À" lên trong lòng. Thầm cười bản thân ngốc nghếch quá mức, đến nỗi quên luôn người xưa có tục nhuộm răng đen và thời Trần cũng không ngoại lệ.
Theo sách ghi lại, người xưa nhuộm răng đen bằng các loại nguyên liệu khác nhau, nhằm tạo ra hàm răng đen hoàn toàn, nhằm giúp cho răng chắc khỏe và quan niệm răng đen mới đẹp. Còn những ai để răng bình thường, hay trắng tinh như Hoa Bảo Ngân thì là kẻ không đứng đắn, sẽ bị người đời khinh khi, nói ra nói vào, cũng như quan niệm thời này cô gái nào nhuộm răng đen tuyền là lắm anh theo. Hèn chi Lan Nhi luôn chán ghét ra mặt, bày tỏ sự nghi kỵ, hóa ra chỉ vì cô răng trắng tinh. Bình thường Lý Chiêu Hinh luôn nói khẽ, cười nhẹ, miệng gần như chẳng hé, nên vốn không để ý chuyện nàng có nhuộm răng đen. Giờ bị nói, có chút khiến người mê tỉnh ngộ vừa buồn cười, lại vừa có chút xấu hổ.
"Đường đường là một cô nương, sao lại để răng trắng thế kia. Đúng là khiến người ta nhìn không thuận mắt. Còn nữa, để ý kỹ mới thấy tóc ngươi... Sao lại ngắn ngủn, xanh xanh như đám rêu cỏ vậy?", Trần Quốc Khang tỏ ra cau có. Hắn vừa rồi bị Hoa Bảo Ngân làm cho rung rinh được tí, giờ liền bị hàm răng trắng tinh và mái tóc thường thượng chất chơi của cô làm cho lòng cũng nguội lạnh, mất hứng hẳn đi. Nhưng nói là chán ghét thì không, chỉ là cảm giác thật sự rất mất hứng, rất không vừa lòng với việc đi ngược lại với phong tục thông thường.
Đó gọi là chất đó ông thần!, Hoa Bảo Ngân gào thét trong tim. Ngoài mặt, cô vẫn chiều ý, cố diễn nét thục nữ, cúi đầu, tỏ ra đáng thương nói, "Tiểu nữ đúng như người ta vẫn nói. Đúng là ai nhìn cũng ghét. Nếu điện hạ đã chướng mắt, vậy thôi tiểu nữ xin lui ạ!". Cô nói xong lại muốn chạy, nhưng lại lần nữa bị giữ lại. Lần này còn tệ hơn, bị Trần Quốc Khang nắm cổ áo kéo lại đầy dã man, khiến cổ có chút đau, cổ họng đôi chút nghẹt, liền ho liền mấy tiếng.
Trần Quốc Khang hừ lạnh, nói, "Đúng là tiểu nha đầu giỏi khiến người ta chán ghét! Định đi đâu?".
"Về... về với Lý công chúa ạ!".
"Ngươi về được sao? Vừa rồi lúc ta thấy ngươi, rõ là đang không biết đi đâu. Bộ dáng ngốc nghếch đó là do lạc đường đúng không?".
What the... Sao đoán hay vậy ba!, Hoa Bảo Ngân kinh ngạc với khả năng phán đoán như thần của Trần Quốc Khang. Xem như không hẳn là ngốc như đã nghĩ, hắn cũng là người có đầu óc, rất biết suy nghĩ. Hẳn vừa rồi dễ bị lừa vậy là do xem cô là nữ nhi yếu đuố, nên không đề phòng, dễ dàng sa lưới mỹ nhân, chứ không phải là kẻ ngốc không có đầu óc.
Hoa Bảo Ngân thầm nhắc bản thân phải cẩn thận tí, không để bị đoán ra mưu đồ trong lòng, ngoài mặt cười cười, cúi thấp đầu, tỏ ra mình ngốc nghếch, nói cười, "Hihi! Điện hạ nhận ra rồi. Là tiểu nữ ngốc nghếch, đường về cũng không nhớ ra. Ngốc nghếch quá!". Cô vờ vỗ vỗ vào đầu mình như một kẻ ngốc nghếch thật sự.
"Nha đầu ngươi cũng biết bản thân ngốc nghếch thì lần sau tự mình khôn lên tí. Mà kể ra cũng không trách các ngươi. Bà ta quanh năm đều không đi lại, người hầu cận cũng như vậy ít đi lại khắp nơi. Lạc cũng không xem là lạ. Hôm nay coi như ta mở lòng tốt, dẫn đường ngươi một đoạn. Lần sau thì cho ngươi lạc đến chỗ cấm, bị xử phạt cho biết mùi. Để xem ngươi còn dám ngu ngốc đi lạc không cho biết!".
"Điện hạ anh minh!", Hoa Bảo Ngân vờ phục tùng. Trong lòng thì lại cảm thấy Trần Quốc Khang có chút hơi giống mấy nhân vật trong truyện, kiểu một tiếng "nha đầu" hai tiếng "nha đầu", rồi kêu ngốc nghếch này nọ, trong khi lại có ý tốt mà giấu. Kiểu ngoài lạnh trong nóng, "stundere" khiến mấy em gái chết mê đồ. Nó thật sự làm cô cảm thấy có chút trẻ con, mà cũng dễ thương ghê.
Bỏ qua chuyện cảm nhận, Hoa Bảo Ngân sau đó nhận sự giúp đỡ của Trần Quốc Khang để trở lại chỗ Lý Thiên Hinh an toàn.
Đường đi không xa, nhưng rõ ràng Trần Quốc Khang luôn đi chậm lại, cảm giác như mỗi bước đi đều cẩn thận để chờ đợi một chút, cho Hoa Bảo Ngân theo kịp. Cô thì hiểu lễ nghi, nên luôn đi phía sau, hơi cúi đầu, tránh để xảy ra chuyện không hay.
Dưới ánh trắng sáng soi, Hoa Bảo Ngân lộ ra góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ của mình, khiến Trần Quốc Khang nhìn lại một lần thấy liền muốn nhìn lại thêm ngàn lần. Nếu không phải tóc và răng của cô kỳ lại, thì hẳn hắn đã có sự động tâm và muốn đi xa hơn. Đó hẳn là may mắn của cả hai. Không thì, sợ là sau này kẻ đau khổ, người khó xử, xảy ra chuyện phiến phức không đáng thì càng tệ hơn.
Hoa Bảo Ngân cơ bản không phải không biết Trần Quốc Khang cố ý trong lúc đi ngoái lại hơn mười lần để nhìn mình, cũng không phải không có cảm giác gì. Nhưng cái "cảm giác gì" ở đây là cảm thấy có chút buồn cười và tự hào về nhan sắc của chính mình cơ. Dù sao khi trước cô ở trường cũng mấy lần tham gia biểu diễn cho khoa và cho trường, đối diện với ánh nhìn của người khác dành cho mình cũng không ít. Cho nên, với việc bị nhìn chăm chú bởi ánh mắt người khác sớm đã quen, thành ra với tình huống hiện tại cũng chẳng cảm thấy ngượng ngùng, khó xử gì. Ấy là do chẳng phải Lý Thiên Hinh nhìn, chứ người nhìn là nàng thì chưa biết được...
Trần Quốc Khang chỉ đưa Hoa Bảo Ngân về đến trước cửa cung của Lý Thiên Hinh, rồi cáo từ, "Ta đi trước. Nha đầu ngươi lần sau mà còn đi lung tung, thì chớ trách ta không cứu ngươi nữa. Với lại xem lại tóc tai, với răng đi. Nữ nhi mà răng như răng chó, trắng thế kia thì còn gì nữ nhi. Biết chưa!".
"Dạ! Tiểu nữ hiểu rồi. Hôm nay đa tạ điện hạ. Điện hạ đi cẩn thận ạ!", Hoa Bảo Ngân cúi đầu, tỏ ra cung kính.
"Ừ! Ngươi vào trong đi. Sẵn được thì cho ta gửi lời thăm bà ta. Dù sao ở chỗ này lâu như vậy cũng chẳng tốt lành gì. Ta đi đây!", Trần Quốc Khang quay lưng rời đi.
Hoa Bảo Ngân vừa thấy bóng Trần Quốc Khang đi mất liền ngẩng đầu, đứng thẳng dậy, vỗ vỗ lồng ngực thở phào nhẹ nhõm, cười đắc thắng, "Ui! Diễn mệt chết mất! May mà hắn không nhận ra gì, cũng không có ý dây dưa. Mà thật! Hắn mà không phải Hoàng tử mình đã đập hắn mấy cú rồi. Dám kêu "crush" của chị đây bằng "bà", đúng là chán sống mà. Ân nhân ân huệ gì cũng đấm cho mấy phát á!". Vừa nó cô vừa huơ huơ nắm đấm đe dọa như muốn đánh người. Nhưng đấy là lúc hắn đã đi hẳn, chứ lúc có ở đó, thì dù có gan lớn cũng không làm cho thấy. Tuy nó bản thân không sợ chết, nhưng trong lòng thành thật lại sợ liên lụy đến Lý Thiên Hinh của mình, nên dù gì tuyệt đối không được gây sự với bất kỳ đại nhân vật nào thời này.
Sau một lúc diễn trò, Hoa Bảo Ngân lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu, vỗ vỗ mặt nhẹ mấy cái cho tỉnh, rồi nở nụ cười tươi như hoa, tung tăng chạy vào trong, miệng kêu lớn, "Tỷ tỷ à! Muội về rồi đây tỷ tỷ của muội à!". Mặc dù vẫn còn để trong lòng chuyện của Lý Thiên Hình và Trần Cảnh, nhưng hiện tại cơ bản cô vẫn biết bản thân nhất nhất cũng sẽ không được biểu lộ đau thương cho nàng thấy. Không lại sợ có chuyện thì lại không hay. Nên tốt nhất vẫn là tỏ ra bình ổn, vui vẻ, làm một hoa hoa cô nương đáng yêu, rạng rỡ như thường ngày vẫn hơn. Nhưng còn chưa kịp vào trong, vừa chạy đến cửa thì đã bị Lan Nhi mặt hầm hầm chặn lại, không cho chạy tiếp vào trong.
Lan Nhi tức giận mắng, "Ngươi tưởng đây là đâu mà đi lại tự tung tự tác vậy hả? Đi đâu giờ này mới về?". Nàng như một bà mẹ già khó tính, chờ con, vừa nhìn thấy Hoa Bảo Ngân về liền mắng vì tội đi lung tung đến muộn mới về.
Hoa Bảo Ngân giả ngây ngô, đáp, "Ưm! Muội ra ngoài hít tí tinh hoa đất trời. Tỷ quên muội là tiên nữ à! Hahaha!".
"Hừm! Có chủ tử nhân từ mới mắt nhắm mắt mở với ngươi. Ngươi mà tiên nữ, nói ai tin. Ta chưa gặp tiên nữ, nhưng chắc chắn tiên nữ sẽ không bao giờ suốt ngày ăn không ngồi rồi, ăn no rồi chơi, ồn ào ầm ĩ, nũng nịu, không hiểu chuyện như ngươi đâu".
"Muội có làm gì đâu nào!", Hoa Bảo Ngân chớp chớp mắt, tỏ ra ngây thơ vô tội. Sự thật thì là cô biết mình đánh không lại Lan Nhi, nên mới làm trò, chứ bình thường thì còn lâu mới bày ra vẻ mặt đáng yêu ra cho nàng ta xem.
"Ngươi làm hay không làm gì ngươi tự biết. Đi đâu thì đi luôn, đừng có mà canh lúc chủ tử đang ngủ mà chạy về làm phiền người".
"Tỷ tỷ ngủ rồi à? Được rồi. Thời cơ đã đến!", Hoa Bảo Ngân cười gian xảo. Đẩy tay Lan Nhi ra, muốn chạy vào trong để leo lên giường của Lý Thiên Hinh làm loạn. Nhưng ngặt nỗi, cô bình thường đã không phải dạng dồi giàu năng lượng, sức tựa trâu bò gì. Thêm nữa, đối phương lại có sức khỏe tốt, nên muốn đẩy cũng không cách nào đẩy ra được.
Mặc dù thua Hoa Bảo Ngân hơn một cái đầu, chiều cao không quá tốt, nhưng sức khỏe thì Lan Nhi bảo đảm tốt hơn tiểu nha đầu bản tính trẻ con và tiểu thư như cô. Nên hôm nay đối phương muốn làm loạn, e là khó làm được.
"Muốn làm gì?", Lan Nhi nghiêm mặt. Dáng vẻ của nàng như một bà cô chủ nhiệm khó tính, đang nghiêm trị một học giò hư, có ý định chạy đi làm loạn, phá hoại gây chuyện. Nói thẳng ra là nàng với Hoa Bảo Ngân khó tính y như mẹ, mà cũng như bà cô chủ nhiệm. Khổ hết chỗ nói.
Hoa Bảo Ngân thấy cứng không xong, bèn cười ngọt lấy lòng, ôm lấy cánh tay Lan Nhi đang ngăn mình, nũng nịu kêu, "Lan Nhi tỷ! Lan Nhi tỷ tỷ cho muội vào trong nhá! Vừa nãy muội chạy đi vội, chắc tỷ tỷ lo lắm. Với lại đêm khuya lắm muỗi, muội vào trong đuổi muỗi cho tỷ tỷ thôi à! Tỷ cho muội vào nhá! Nhá nhá!".
"Không bao giờ!", Lan Nhi lạnh mặt.
"Ưm! Đừng vậy mà. Cho muội vào đi. Năn nỉ năn nỉ mà!", Hoa Bảo Ngân lay lay tay Lan Nhi, chu mỏ, nũng nịu, diễn nét hài tử đáng yêu, muốn dùng sự đáng yêu để lay động lòng cô nàng cứng ngắt và nghiêm túc kia. Nhưng làm vậy thôi, trong lòng cô cũng đoán được không dễ gì lay động được kẻ gay gắt trước mặt. Mà thôi cũng đành cố gắng thôi. Vì tiếp cận, được ngủ bên cạnh Lý Thiên Hinh đêm nay, có thể lợi dụng tí cơ hội ôm ôm, đương nhiên khó khăn mấy cũng phải vượt qua.
"Không!".
"Sao tỷ gay gắt với muội quá dạ! Tỷ ghét muội lắm à?", Hoa Bảo Ngân vờ ôm mặt khóc. Cô muốn xem nước mắt của mình có giá trị bao nhiêu trước con ngừời cứng rắn như Lan Nhi.
Lan Nhi phũ phàng đáp, "Giờ này ngươi mới biết à! Nha đầu ngươi lai lịch bất minh, vừa đến liền khiến chủ tử xém bị thương. Đã vậy tỉnh dậy rồi còn không chịu đi, tối ngày ăn không ngồi rồi, quấy nhiễu chủ tử. Ngươi như vậy khiến ta thật sự chướng mắt rất lâu rồi. Hôm nay còn dám vô lễ, trước mặt chủ tử phớt lờ chạy đi. Chủ tử tốt không tính toán, nhưng ta thì không. Nơi này không giữ ngươi, ngươi đi đi. Đi đâu cũng được".
What the... Tiểu cô nương! Cô ghét tôi đến vậy luôn rồi à!, Hoa Bảo Ngân thầm khóc không thành tiếng trong tim. Ngoài mặt vẫn ôm mặt, vờ khóc đáng thương, kêu, "Muội có làm gì đâu mà tỷ nói vậy. Hic! Muội tình nguyện giặt đồ, nấu cơm, lau nhà, làm mọi thứ cho tỷ tỷ. Nhưng tỷ toàn giành làm đó chứ. Còn lai lịch, thì đã nói là từ trên trời rơi xuống rồi. Nào có bất minh đâu. Muội thật sự vô cùng chân thành, vô cùng quang minh chính đại muốn thân cận với tỷ tỷ của muội mà!".
"Một tiếng "tỷ tỷ của muội", hai tiếng cũng "tỷ tỷ của muội". Ngươi nghĩ mình là ai mà được phép gọi chủ tử như vậy. Nói ngươi biết! Chủ tử hiện tại địa vị thực có thể không như trước kia, nhưng ta tuyệt đối tôn trọng người và sẽ không cho phép những kẻ như ngươi xem thường người. Ngươi còn dám vô lễ với chủ tử, thì mạng sống để rời khỏi đây cũng không có đâu. Giờ thì biến đi cho nhờ! Muốn gặp muốn gì thì mai xem chủ tử thế nào rồi cho ngươi vào. Còn giờ này thì biến đi!".
Lan Nhi nói xong lạnh lùng đi vào trong. Hoa Bảo Ngân theo phản xạ định chạy theo thì đột ngột bị nàng quay lại, cầm đống đồ ném thẳng vào người, nói, "Cầm đống đồ nát của ngươi đi đâu ngủ thì đi, tránh xa chủ tử ra. Ta cảnh cáo rồi, vẫn cứng đầu thì đừng có trách!".
Thấy sự đe dọa trong mắt Lan Nhi, Hoa Bảo Ngân lập tức bật chế độ trẻ ngoan, ngậm miệng gật gật đầu, rồi đi lùi ra sau mấy bước, trơ mắt nhìn cô nàng khó tính đứng chắn trước cửa, bộ dáng nghiêm túc, cứng rắn không gì phá vỡ được. Ánh mắt nàng ta như diều hâu, nhìn bao quanh khắp, tư thế sẵn sàng chiến đấu bắt cứ khi nào, khiến cho cô chân dù muốn chạy vào thì lòng cũng tự hiểu có chạy cũng không vượt qua được người canh gác vững như Thái Sơn kia, nên đành thôi.
Nhìn tình hình hiện tại căng thẳng, Hoa Bảo Ngân thầm kêu không xong. Tạm thời đi xa ra, khuất khỏi tầm nhìn của Lan Nhi để tìm đường tính kế lẻn vào. Cô sẽ không như vậy liền để bị đuổi đi, nhất định sẽ quay lại. Dù thế nào, nhất định sẽ lăn lộn trên chiếc giường của Lý Thiên Hình đêm nay.
Đúng lúc Hoa Bảo Ngân còn đang tính "quỷ kế", thì đột ngột có giọng nói quen thuộc vang lên, "Hahaha! Bị đuổi đi như con chó ghẻ vậy. Nhục ghê bạn ơi!".
Hoa Bảo Ngân thoáng đứng hình mấy giây, ngơ ngác nhìn quanh, thầm nghĩ có lẽ bản thân bị khùng rồi nên mới ở chỗ này đột ngột nghe tiếng của K' Hạnh. Hay cô lâu ngày không gặp bạn, đột ngột xuyên không thế này, ẩn sâu trong lòng tổn thương, muốn được về nhà nên bị đa nhân cách, nên mới có chịu chứng đột ngột nghe giọng nhỏ bạn của mình như vừa rồi.
Vỗ vỗ nhẹ đầu mình, Hoa Bảo Ngân than thở, "Chắc điên rồi quá! Ở đây mà cũng nghe giọng con Hạnh được. Đáng ra phải nghe giọng tỷ tỷ mới đúng chứ!".
"Đúng rồi. Đáng ra nên nghe giọng Lý Chiêu Hoàng. Nói không chừng mày nghe giọng tao là vì mày thích tao lâu ngày, cái mày không dám nói, nên giờ nghe giọng tao á! Má!".
"What the!", Hoa Bảo Ngân ném đống đồ của mình xuống đất. Lần này thì cô nghe rõ ràng, tâm trạng xác nhận hoàn toàn bình thường, không có bị ảo giác. Thêm nữa, vị trí đã xác định, giọng nói kia là từ trong đống đồ mà Lan Nhi ném cho cô phát ra tiếng của K' Hạnh nói chuyện. "Mày thật hả Hạnh?".
"Ừ! Không phải giọng tao, thì chắc do Lý Chiêu Hoàng của mày giả giọng để đùa mày chắc!".
"Oh my god! Giọng mày thật này. Hahaha! Sự thật là giọng mày rồi Hạnh!", Hoa Bảo Ngân bật cười thành tiếng, xen lẫn trong lòng là cảm giác vừa bất ngờ vừa vui sướng khi liên lạc được lại với cô bạn thân K' Hạnh. Cô lần nữa xác nhận được giọng nói phát ra từ đống đồ của mình vừa ném xuống đất khi nãy.
Hoa Bảo Ngân nhanh chóng liền ngồi xuống, lật toàn bộ chỗ quần áo hiện đại của mình ra xem, coi cuối cùng là chuyện gì đang diễn ra. Không biết là cái gì đang diễn ra, nhưng cô rất chắc chắn phải có thứ gì đó, một thứ đặc biệt có thể kết nói cho mình và K' Hạnh.
Trong đống đồ của Hoa Bảo Ngân có chiếc quần bò bó xanh dương, chiếc áo sweater màu vàng, thêm cả chiếc điện thoại đã vỡ nát và cuối cùng là con Ngọc Thiền cổ mà Võ Nguyệt Hằng với Đào Uyên Thư đã tặng cho (cùng K' Hạnh). Dựa vào kinh nghiệm trăm lần xem, đọc truyện xuyên không, cô đoán hẳn thứ đang giở trò, mang giọng của con bạn thân đến là con Ngọc Thiền cổ chứ không phải thứ gì.
Hoa Bảo Ngân cầm con Ngọc Thiền cổ lên, nương theo ánh trăng sáng nhìn kỹ một chút. Rất nhanh chóng sau đó nhìn thấy vết máu dính khô lại trên đó. Không phải nói, cũng biết đó là máu của bản thân chứ chẳng phải của ai khác. Hẳn là khi gặp tai nạn té lầu, bị thương chảy máu, đã vô tình làm dính vào con ngọc thiền lúc đó đang được đeo tạm trên cổ tay. Chuyện là để dễ bảo quản con Ngọc Thiền hơn, cô đã quắn dây vào đeo tạm trên tay như một kiểu trang sức, phụ kiện thời trang cho đẹp. Ai mà ngờ đâu...
Muốn thử kiểm chứng giả thuyết của mình, Hoa Bảo Ngân liền để sát con Ngọc Thiền lại tai, khẽ hít thở sâu, đầy mong chờ và ngờ vực, cất tiếng hỏi, "Hạnh! Đừng nói với tao là như mấy truyện ngôn tình vẫn hay đọc, là tao xuyên không sau tai nạn, rồi mày vì có kỷ vật giống tao nên thông qua nó hai chúng ta nói chuyện được nha! Do con Ngọc Thiền cổ bé Hằng tặng tác quái đúng không mày?".
"Ủa? Tưởng mày biết lâu rồi chứ! Nói chuyện nãy giờ, giờ mới biết. Mày tuột chỉ số thông minh luôn rồi à! Đúng là ai yêu vào cũng ngu ra. Nên bảo sao Lý Chiêu Hoàng không thích mày đó!", K' Hạnh trêu, cười thành tiếng vô cùng rõ ràng qua con Ngọc Thiền trên tay Hoa Bảo Ngân.
"Ê! Im nha! Chơi gì chơi, cấm mang "crush" ra chọc nha! Cáu á!", Hoa Bảo Ngân vờ khó tính nói. Trong khi trong lòng cô đang thật sự rất vui. Sau bao ngày không liên lạc được, cuối cùng cũng liên lạc được với bạn của mình.
Ở một nơi xa lạ, dù có được tình yêu đầu đời bù vào khoảng trống sợ hãi sau khi xuyên không đột ngột, nhưng trong lòng Hoa Bảo Ngân vẫn ngầm có những nỗi buồn mà bản thân buộc phải nén lại. Bây giờ liên lạc được với nhỏ bạn thân kiêm luôn một người như chị em của mình là K' Hạnh, niềm vui này thật sự khiến cô muốn khóc vô cùng. Dù không gặp mặt được trực tiếp được, nhưng có ai đó biết mình là ai, hiểu mình muốn làm gì, nhiêu đó thôi cũng quá đủ với một kẻ xuyên không đến nơi không một ai biết gì về mình rồi.
"Hahaha! Sợ mày quá! Mà nghiêm túc hỏi. Mày thật sự thích Lý Chiêu Hoàng à?".
"Ừ! Tao nghĩ nàng ta là tình yêu đầu đời của tao. Mày biết không, đây là lần đầu tiên tao có cảm giác mãnh liệt với ai đó đến vậy. Vui cũng thật nhiều, nhưng buồn thì cũng đau đến nhói tim. Trước đây vẫn hay đùa với Phương, Hân, cùng nhiều người khác nhăng nhít, vờ yêu đương ôm ấp rồi. Nhưng cũng chưa bao giờ cảm giác mãnh liệt như hiện tại. Nên tao nghĩ, hẳn đây là yêu rồi. Mày nghĩ sao?", Hoa Bảo Ngân cười hạnh phúc, trông chờ một sự nhận định từ bạn thân của mình. Trong phút chốc khi nói với K' Hạnh – người bạnn thân như một thành viên cùng gia đình của mình về người mình thích, cô cảm giác như đang bước lên sân khấu nhận giải, vừa hạnh phúc vừa hãnh diện, trong lòng cứ như có vườn hoa vừa nở rộ, vui đến nỗi cứ muốn cười mãi thôi.
"Ừm...", K' Hạnh do dự thấy rõ. Dù không thấy mặt, nhưng Hoa Bảo Ngân vẫn biết cô do dự, thông qua một tiếng "ừm" kéo dài.
"Sao vậy? Lo cho tao à? Yên tâm, nàng ấy rất tốt, cũng rất đẹp luôn. Tao nhớ hồi trước học sử người ta không nói Lý Chiêu Hoàng đẹp, đúng là thiếu sót ghê! Một đại mỹ nhân như vậy mà. Ôi nữ thần của tao!".
"Tao cũng mừng vì mày tìm được tình yêu. Nhưng nghiêm túc mà nói, mày và Lý Chiêu Hoàng hình như không chỉ là người của hai thế giới đâu. Mày hiểu ý tao chứ?".
"Biết. Nàng ấy là người cổ đại, là hoàng tộc, còn lớn tuổi hơn tao. Tao và nàng ấy không chỉ khác biệt cơ bản, mà văn hóa cũng khác biệt. Mà biết không! Nay tao đã gặp Trần Quốc Khang. Là đứa trẻ mà Lý Oanh mang thai ba tháng của Trần Liễu, rồi bị biến thành con của Trần Cảnh ấy. Hắn nói tao mới nhớ tao khác biệt hẳn so với nàng ấy mày ạ! Răng tao không nhuộm đen, tóc tao cắt ngắn và nhuộm. Trông tao kỳ dị hẳn so với nàng ấy. Không một tí gì liên quan gì luôn. Rất rõ ràng, nàng ấy có thể trong lòng đã có chút không thích tao mà không nói. Tao tuy có chút lo lắng, nhưng tao sẽ không bỏ cuộc đâu. Mặc kệ tương lai nàng ấy lấy Lê Phụ Trần, thì tao cũng sẽ không từ bỏ mối tình đầu của mình đâu. Nhất định sẽ không bỏ đâu! Myaf ủng hộ tao chứ?".
"Với tư cách là bạn thân, kiêm luôn người được bố mẹ mày nhờ chăm mày. Tao sẽ luôn ủng hộ những điều đúng mày làm. Chỉ cần không phạm pháp, không hại người. Tao vạn nhất đều sẽ ủng hộ mày".
"Sến dạ! Mà cảm ơn mày. Thật tốt khi ba mẹ tao đã mang mày đến nhà tao, Hạnh à!", Hoa Bảo Ngân cảm động rưng rưng, mỉm cười hạnh phúc vì tình yêu của mình được K' Hạnh ủng hộ. Hơn cả sự dè bỉu của những người ngoài kia dành cho mình, thì cái gật đầu công nhận và ủng hộ của những người thân yêu xung quanh là điều duy nhất cô thật sự quan tâm.
K' Hạnh tiếp đó lại nói, "Mà vụ văn hóa, hay khác biệt không phải cái tao muốn nói. Văn hóa khác biệt có thể chung hòa, bổ sung học hỏi và thấu hiểu nhau. Nhập gia tùy tục, tương lai có thể đổi, tuổi tác chẳng phải chuyện vấn đề gì. Nếu Lý Chiêu Hoàng yêu mày, thì đó chẳng phải vấn đề gì hết. Cái tao muốn nói ở đây, là mày có thật sự thích Lý Chiêu Hoàng không vậy?".
"Gì? Mày lo tao làm nàng ấy buồn, khiến người ta yêu xong rồi bỏ à! Không có đâu, tao sẽ không bao giờ bỏ rơi thích mà tao yêu thích đâu. Mày hiểu tao mà!", Hoa Bảo Ngân cười tràn đầy tự tin.
K' Hạnh im lặng hồi lâu, tầm hai phút sau lại tiếp, "Tao không phải bạn Lý Chiêu Hoàng, tao là bạn mày. Nên tao hiểu mày và cũng lo cho mày. Cho nên, tao hy vọng mày thật sự yêu Lý Chiêu Hoàng, chứ không phải yêu vị tỷ tỷ mày đang nhìn thấy. Chắc mày hiểu ý tao chứ?".
"Hả? Nói gì vậy? Cái gì mà tỷ tỷ và Lý Chiêu Hoàng. Tao đang yêu nàng ấy, nàng ấy là Lý Chiêu Hoàng, cũng là vị tỷ tỷ xinh đẹp trong lòng tao. Chỉ mình tỷ ấy thôi. Nhưng mà mày nói vậy, có phải...".
"Tao nói tao nghe thấy những gì Lý Chiêu Hoàng nói, biết những gì nàng ta làm, thậm chí còn hiểu lý do tại sao nàng ta để mày ở lại. Mày tin không? Và sau khi tin rồi thì mày định làm gì?".
Một câu hỏi khó, Hoa Bảo Ngân thầm cảm nhận được sự không ổn, trong lòng cũng đoán ra hẳn là K' Hạnh đã biết được gì đó, cũng như Lý Thiên Hinh đã âm thầm làm gì đó. Cô muốn nghe, muốn hiểu về nàng, nhưng cũng sợ hãi khi nghe xong thì mọi thứ hiện tại sẽ sụp đổ hết.
Cái cảm giác mối tình đầu của mình nhanh như vậy đến rồi đi, thật sự rất đau thương, rất khó chịu. Nên đứa trẻ với trái tim mỏng manh như Hoa Bảo Ngân, đã sớm chọn bỏ qua không nghe, chạy trốn khỏi sự thật có thể thương đau. Sau tầm vài phút do dự, cuối cùng cô cười khúc khích, nói, "Tao tin những gì mình thấy và tao chỉ muốn tin vào những điều ấy. Có lẽ hơi ngang ngược, hoặc sẽ khiến mày nghĩ tao ngu ơi là ngu, ngốc ơi là ngốc. Nhưng... tao nghĩ mọi thứ hiện tại vẫn đang ổn lắm. Chỉ cần được ở bên nàng ấy, thì dù quá khứ không thay đổi, tao vẫn muốn như hiện tại lâu thêm chút nữa. Chỉ cần yêu nàng ấy thêm một ngày, tao sẽ yêu thêm một ngày thật trọn vẹn. Mày hiểu tao chứ?".
"Ừ! Tao hiểu mày là đồ thỏ đế ngu đần rồi", K' Hạnh có chút tức giận và buồn trong lời nói.
Hoa Bảo Ngân nở nụ cười ngốc nghếch, đáp, "Tao cũng thường nói bọn yêu nhau đúng là bọn ngốc, ngu đần. Dạo trước còn hay nói Thư đúng là điên rồi nên mới bị một con bé nhỏ hơn hai tuổi quản, vừa "nằm dưới", lại vừa bị ức hiếp. Nhưng giờ tao hiểu rồi. Yêu chính là một định nghĩa khác của ngu ngốc. Người ta biết mình ngu ngốc sẽ rất buồn, cũng rất tủi, cũng sẽ tìm cách thoát ra. Còn thích, hay yêu ai đó lại mỉm cười trong sự ngu ngốc. Mày không thấy, nhưng tao muốn mày biết là tao đang cười đây. Dù tao hiểu, nhìn ra dấu hiệu mày đang muốn nói với tao, nhưng tao vẫn đang cười cho sự ngốc nghếch của mình. Cảm ơn mày, nhưng có lẽ đến khi nào tao tận mắt nhìn, tai nghe thấy, não tự tiếp thu vấn đề trực tiếp thì tao mới hết ngốc mày ạ! Hahaha!". Cô cười cho sự ngốc nghếch của mình. Dù con đường này thật tối tăm, cũng đầy rẫy nguy hiểm và bất an. Nhưng không hiểu sao bản thân vẫn muốn vì Lý Thiên Hinh mà đi tiếp. Chẳng thể ngoảnh đầu, dù cho có nguy hiểm. Luôn mỉm cười, dù cho sẽ có đau thương, đây hẳn là tình yêu rồi. Cơ mà, là tình yêu của kẻ ngốc đấy thôi.
"Bỏ qua chuyện Lý Chiêu Hoàng đi. Cuối cùng là chuyện gì vậy? Sao tự nhiên mày chạy đến nhà Trần rồi?".
"Ừm... có vẻ như tao bị dâm tặc tấn công. Nó và ông già bảo vệ của nó bao vây tao tứ phía. Tao chạy lối thang thoát hiểm, rồi trượt chân té. Kết quả lúc dậy đã thấy ở chỗ của tỷ tỷ. Ban đầu hẳn người khác sẽ sốc, nhưng tao lại vì nhan sắc của cô ấy làm cho thật lòng tin. Cảm giác không khí, mọi thứ điều rất tuyệt. Có cơ hội mày nên đến đây du lịch chơi đi!", Hoa Bảo Ngân vui vẻ cười. Cô một lần bị tấn công, xém mất mạng, nhưng vẫn chưa có bị xâm hại trực tiếp nên cũng không thấy có gì là đáng sợ lắm. Tâm lý với chuyện đáng sợ mạnh mẽ như vậy, hẳn là di truyền từ người mẹ vốn cứng hơn thép của mình.
"Bớt nói xui giùm. Mà lúc tao nghe thấy tiếng, tao thật sự hoảng lắm đấy. Chỗ làm thêm lúc đó đang nửa đêm, đã buồn ngủ lại còn nghe tiếng người ở đây phát ra xì xào. Xém nữa tao bị dọa cho vỡ mật rồi. Mà giờ tính sao đây? Nói gì với bố mẹ mày đây? Bảo con của thầy và cô xuyên không hay sao?".
Nghe nhắc đến cha mẹ mình, Hoa Bảo Ngân trong lòng có chút vừa buồn và khó xử. Cô im lặng một lúc, chìm đắm trong suy nghĩ nên làm thế nào cho phải. Đến khi định nói thì lại bị một chiếc áo choàng lớn bao lấy người làm cho giật mình. Ngước lên xem, hóa ra là Lý Thiên Hinh đã khoác áo choàng cho mình.
Lý Thiên Hinh hơi nghiêm mặt, nói, "Về rồi, sao không vào trong? Bên ngoài lạnh lắm, lỡ bị cảm thì sao". Nàng tỏ ra có chút nghiêm khắc, nhưng vẫn ôn nhu, cảm giác như một tỷ tỷ đang chăm muội muội của mình.
Tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng, ấm áp đến khiến Hoa Bảo Ngân có chút ảo giác rằng trước mắt đều là giả. Lý Thiên Hinh bình thường cũng dịu dàng, cũng xinh đẹp, nhưng giây phút hiện tại lại còn hơn bình thường hơn gấp trăm ngàn lần. Cảm giác như vị tiên nữ trên trời bấy lâu, cuối cùng cũng bay xuống hạ giới, gần đến có thể ôm lấy, chạm lấy. Cứ như giấc mộng hoang cuối cùng đã hóa hiện thực, khiến lòng kẻ cưỡng cầu vui sướng đến muốn ngất.
Hoa Bảo Ngân như không tin vào mắt mình, ngây ngốc nhìn Lý Thiên Hinh. Dưới ánh trăng sáng, nàng như một vị nữ thần, nở nụ cười dịu dàng, xinh đẹp, xung quanh tựa như tỏa ra hào quang ấm áp, khiến cô muốn ôm lấy, siết thật chặt trong vòng tay, rồi đặt hôn lên bờ môi quyến rũ, hôn say đắm. Bất chấp, sau nụ hôn có thể là cái tát và sự chán ghét của người thương.
Mọi thứ Với Hoa Bảo Ngân thật sự tựa như giấc mơ thành hiện thực, Lý Thiên Hinh gần trong gang tấc, vị nữ thần trên cao cuối cùng cũng bay xuống trần gian, cô đưa tay đến liền có thể chạm lấy. Để rồi trong một lúc để trái tim che mờ lý trí, trái tim đã thắng lý trí, đôi tay liền vươn tay ôm chặt lấy nàng, mặc kệ bản thân còn chưa được cho phép từ đối phương.
Lý Thiên Hinh bị ôm không kháng cự, cả người đều bị ép sát vào Hoa Bảo Ngân. Nàng âm thầm cảm nhận được nhịp đập con tim đầy mãnh liệt của cô, cùng cảm giác rung động, nóng rực, mong chờ trong lòng mình. Dù hiểu cảm giác này là không tốt, nhưng vẫn không cách nào dừng lại được loại cảm giác nguy hiểm này.
Hoa Bảo Ngân thấy Lý Thiên Hinh không động, liền nhanh chóng vùi đầu vào bờ vai của nàng, tay mỗi lúc lại thêm siết chặt, ép hai thân thể sát vào nhau đến không có nửa điểm khoảng trống. Trái tim trong lòng ngực cô tựa như muốn ngừng lại, hơi thở tắt bị nén lại, mọi giác quan đều căng thẳng đến cực điểm, khi trong vòng tay là nàng và cho cả điều sắp phải nói ra.
Có lẽ cũng đã cảm nhận được điều Hoa Bảo Ngân sắp nói, nên Lý Thiên Hinh cũng tương tự, trong lòng nhất thời hồi hộp, chờ đợi từng lời của đối phương.
Giây phút ấy, hai đôi mắt nhìn nhau chăm chú, tựa như mọi khoảng cách đều không còn, tuổi tác, hay văn hóa, địa vị, đều không là gì nữa cả. Hoa Bảo Ngân sau bao lâu tiếp xúc cùng Lý Thiên Hinh, lần đầu tiên có cảm giác "muốn" nàng, sau bao ngày ở cùng nhau. Cảm giác ấy mãnh liệt đến nỗi lý trí cô không ngừng gào thét kêu bản thân phải dừng lại, không được làm điều sai trái và rằng điều bản thân muốn khi chưa được phép là quấy rối. Nhưng trái tim khao khát vẫn mãnh liệt gào thét, bảo hãy chạm vào nàng thật nhiều. Khiến cho tâm trí vẫn cố suy nghĩ lý tính như muốn phát điên với trái tim đang rực lửa khao khát đầy cháy bỏng.
"Muội... thật sự sắp điên rồi. Qua nhiều ngày vậy rồi, chắc nàng sẽ không ngạc nhiên, nếu ta nói ta thích nàng chứ, Thiên Hinh!".
Tựa một làn hơi thở thì thầm, Hoa Bảo Ngân cứ vậy nói ra lời mà từ lâu bản thân đã rất muốn nói. Dù bản thân biết, sau lời nói này, thì có lẽ mọi chuyện sẽ rất tệ và hơn hết, có lẽ Lý Thiên Hinh cũng sẽ như bao cô gái thời cổ đại khi được một cô gái khác tỏ tình – nàng sẽ bỏ chạy thật nhanh nhất có thể, bỏ lại cô – đứa trẻ ngốc nghếch không kiểm soát được con tin như con sóng ngoài khơi càng lúc một thêm mạnh mẽ vỗ vào vách đá từng hồi một.
Cũng trong một thoáng đó, Lý Thiên Hinh đã nhận định rõ được bản thân thật sự muốn gì và cảm giác trong lòng bản thân thật sự là gì. Dù nó kỳ lạ, nguy hiểm, đáng sợ và đi ngược lại những điều mà nàng từng được dạy trước đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.