Edit: Huyền Tô (Tô Huyền Ann)
Động tác của anh quá đột ngột, Bạch Hiểu Y nhất thời không kịp phảnứng. Đợi đến khi bị anh nhét lên xe cô mới phục hồi tinh thần lại, tứcgiận nói: “Tần Uyên anh làm cái gì vậy, thả tôi xuống!”
Tần Uyên lại không để ý cô giãy giụa, thắt dây an toàn cho cô, lạiđi vòng qua ghế lái ngồi xuống. Không đợi cô mở cửa xe liền trực tiếptướng khóa trái cửa sổ, lúc này mới nói với cô: “Em đi đâu, anh đưa emđi!”.
Bạch Hiểu Y quay đầu gương mặt không biểu tình của anh qua gương,hành vi bá đạo ngang ngược của anh trong nháy mắt làm lửa giận tronglòng cô nhen nhóm, “Không cần làm phiền, tự tôi có thể đi! Mau mở cửa xe ra, tôi muốn xuống xe!”
Tần Uyên giống như không nghe thấy lời cô nói, vẻ mặt đương nhiênđáp: “Em đã không nói muốn đi đâu, vậy anh đi đâu đành phải đưa em tớiđó.” Nói xong lời này anh quả nhiên khởi động xe.
”Anh...” Bạch Hiểu Y bị anh chặn họng, nhưng cô rất nhanh phân tíchtình huống trước mắt. Vội vàng sâu hít mấy cái hơi làm lửa giận hạxuống, cô biết đối phó loại người như Tần Uyên ngàn vạn lần không thểloạn. Cái người trình độ bình tĩnh hơn người như anh, hơn nữa tư duylogic cũng cao hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần cô hơi loạn, sẽbị anh dắt mũi.
”Tôi nói Tần tiên sinh này...” Trải qua một phen điều chỉnh, BạchHiểu Y làm tâm tình mình bình tĩnh lại, “Lần trước không phải tôi đã nói rồi sao? Giữa chúng ta tôn trọng lẫn nhau, không hỏi lẫn nhau, khi đóanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-nam-than/186091/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.