Bạch Hiểu Y hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt hơi có vẻ kinh hoảng nhìnanh, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia nhìn không ra bất kỳ vẻ mặtnào, chỉ một đôi mắt lạnh tựa hồ có gì đó bắt đầu khởi động, mắt anh híp lại, khóa thật sâu trên mặt cô, lại nâng một tay lên, vén tóc rối bờitrên trán cô, ngón tay kia thô lệ lại từ từ vuốt xuống trán, xẹt quamặt, xẹt qua sống mũi, cho đến khi chạm tới bên môi mới dừng lại, ngóncái ở trên môi cô vuốt ve, mỗi một lần đụng chạm cũng có thể khiến tâmcô run rẩy theo.
Đầu ngón tay chạy trên môi cô, tựa như lưu luyến nơi khiến anh yêuthích, nhưng động tác ái muội này lại lộ ra một loại mê hoặc, cứ như vậy yên lặng rất lâu, anh mới mở miệng, “Mấy năm này có nghĩ tới anhkhông?”
Giọng anh rất thấp, mang theo một loại khàn khàn, hơn nữa thuần hậu, nghe vào như có một loại ma lực đầu độc lòng người.
Bạch Hiểu Y hít một hơi thật sâu hơi bình ổn lại mới mở miệng trả lời, “Ngẫu nhiên sẽ nghĩ.”
”Là sao?” Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy lúc anh nói câu này, trong giọng nói lộ ra vài phần sung sướng.
bàn tay từ môi cô dời đi, chậm rãi chuyển xuống eo, dùng sức kéo đai lưng cô ra.
Bạch Hiểu Y vô ý thức kinh hô một tiếng, trừng to mắt nhìn anh, đã thấyánh mắt anh vốn trầm lạnh có thêm một chút nhu hòa, trong nhu hòa lạinhư có ánh lửa nóng rực toát ra, nhìn qua vẻ mặt cô kinh hoảng, anh lạithong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-nam-than/1485214/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.